Posts Tagged ‘mystery’

[Oneshot] []

Posted: Tháng Bảy 25, 2014 in Oneshot
Thẻ:,

Title : []
Author :  BleedHea
Genre :  mystery, slight horror
Rating :  K
Summary :  []

Con bé tỉnh dậy, căn phòng trọ không có ai, các bạn nó đều đã đi giày, đi dép xong và bước ra khỏi cửa, buổi dã ngoại sắp kết thúc.

Đèn tắt,chỉ còn mỗi bóng phụ trên đầu nó là còn sáng, và nó tự hỏi sao nó lại mất nhiều thời gian buộc giày thế này.

Nó nghe những tiếng xì xào to nhỏ, mà nó nhận ra giọng nói đều là của những đứa trước kia nó từng là bạn, và giờ nó ghét.

Chúng bàn tán, chúng xuyên tạc mọi điều, chúng dối trá, nói dối trắng trợn đến bẩn thỉu, nói dối không chớp mắt, nói dối không ngượng mồm.

Con bé thấy những hình ảnh ấy lơ lửng trong không trung, khuôn mặt của chúng, hành động của chúng, đều khốn nạn đến không thể tả.

Có cái gì độp vào vai nó, thì ra là một đứa bạn đi cùng, rồi cùng với vài đứa nữa, à, thì ra nó không phải đứa duy nhất bị bỏ lại.

Khi quay mặt lại, nó và cả lũ chợt giật mình, bởi chỗ tụi nó ngồi không phải là trước cửa phòng trọ nữa, mà là ngay cửa thang máy.

Đèn cứ tối dần, sớm rồi chỉ còn sáng đủ xung quanh cả lũ, bước vào bóng tối là lại trở ra ngay vị trí ban đầu, hoàn toàn mắc kẹt.

Lối đi duy nhất là phía cửa thang máy, nhưng bước qua đó thì chỉ có nước rơi tự do rồi đáp xuống khong tình trạng thân xác nhão nhoẹt.

Mấy đứa nó cứ thế ngồi đó trong bất lực, không liên lạc được ra ngoài, không thể đi đâu, cứ như bị một thế lực vô hình nào đó kiểm soát.

Rồi một trong số đó đột nhiên cất tiếng, rằng nhỏ xin lỗi vì những sai lầm trong quá khứ, và rằng nhỏ luôn coi mọi người là những người quan trọng nhất.

Trong trường hợp bình thường, có thể hiểu đó là lời thổ lộ trước khi chết, vì nếu không thể thoát, sớm muộn gì cũng chết.

Nhưng rồi lời vừa dứt, một bóng ma sáng xuất hiện, chạy qua và đâm rầm vào nhỏ vừa nói, nhưng nhỏ không thấy đau.

Mà ngược lại, người nhỏ lâng lâng, rồi sáng lên, và cuối cùng là biến mất, trong khi một giọng nói kì lạ vang lên.

“Sự chân thành của cô thật đáng ngưỡng mộ”

Cả lũ ngờ ngợ, rồi lũ lượt làm theo, với suy nghĩ không lẽ bày tỏ tấm lòng lại là chìa khóa ra khỏi đây?

Và quả đúng như vậy, những lời lẽ thật lòng, sâu lắng và thiết tha sẽ gọi đến những hồn ma sáng, và đưa người đó biến mất ngỏi chốn này.

Từng đứa, từng đứa bày tỏ, rồi cứ thế mà biến mất, số người thoát ra cứ tăng đều đều, nhưng không phải với con bé.

Con bé đó, con bé nhân vật chính, dù nó có nói gì đi chăng nữa, vẫn không có gì xuất hiện cả, nó vẫn ở đó.

Rồi nó thấy ở đằng xa, xuất hiện một trang giấy trắng và một chiếc bút, cứ thế tiến dần về phía nó.

Nó suy nghĩ, không lẽ không phải là nói, mà nó phải diễn đạt suy nghĩ của mình bằng tranh, bằng cách vẽ?

Rồi nó vẽ, dù có chút khó khăn, nó vẫn vẽ, và rồi nó hoàn thành bức tranh, bức tranh mang tên sự bày tỏ của nó.

Trong khi vẫn không có gì xảy ra, nó giật mình phát hiện có một người lạ ngồi cạnh nó, giơ lên một tờ giấy lớn, nói.

“Cô phải dán bức tranh lên lá bùa này”

Rồi người đó bôi keo, lấy bức tranh nó vừa vẽ dán đè lên lá bùa, dù con bé không hiểu gì, song nó vẫn để người đó làm.

Xong, người đó chuyển lại bức tranh đã dán xong cho nó, cầm trên tay, con bé chợt hốt hoảng: bức tranh trắng tinh.

“Nhầm rồi, ở đây cơ”

Quay ngoắt sang, thấy người đó đang cầm mặt lá bùa, nó chợt thở vào, nhưng ngay khi người đó lật mặt kia lại, nó tái nhợt.

Đó không phải bức tranh nó đã vẽ, mà là hình ảnh nó đang bị trói vào cột, bị thiêu, bị gươm giáo xuyên thủng, bị địa ngục nuốt trọn.

“Cái này mới có tác dụng”

Chạy trước mặt nó, là hình ảnh nó và lũ bạn, không phải là dã ngoại, mà là vận kimono lên đền cầu may.

Chạy trước mặt nó, là hình ảnh nó kêu mệt rồi bảo ở lại, trong khi lũ bạn đang tiến lên cây cầu dẫn thẳng vào đền.

Chạy trước mặt nó, là hình ảnh nó treo một lá bùa trong suốt lên đầu cầu, miệng rộng ngoác, mắt không tròng, cười điên loạn.

Chạy trước mặt nó, hình ảnh nhòa dần, cây cầu và đám bạn biến mất, hình ảnh rõ nhất thì trở nên nhão nhoẹt, là nó.

Con bé toàn thân bất động, rơi vào hư vô, bị bóng đêm nuốt trọn.


Note 1: chính xác thì cái này là do au mơ thấy đêm qua, nên đừng hỏi về độ khốn nạn của nó
Note 2: vì lười nên viết ngắn và đơn giản, nên chẳng biết nó thuộc dạng gì nữa 

doujinshi này chỉ được post duy nhất ở blog này và 2 địa chỉ dưới đây :
http://www.bakuganfc.com/t3132-topic
http://truyen.vnsharing.net/Truyen/Bakugan-Vietnamese-Doujinshi-Collection/007-EAT1?id=133591
trong trường hợp các bạn thích (nếu, chứ bản thân tôi cũng chẳng hi vọng gì) thì có thể share link, vui lòng không repost ở bất kì nơi nào khác ^^

link download : https://www.mediafire.com/folder/wxi99n6vq12sm/EAT






































link download : https://www.mediafire.com/folder/wxi99n6vq12sm/EAT

doujinshi này chỉ được post duy nhất ở blog này và 2 địa chỉ dưới đây :
http://www.bakuganfc.com/t3132-topic
http://truyen.vnsharing.net/Truyen/Bakugan-Vietnamese-Doujinshi-Collection/007-EAT1?id=133591
trong trường hợp các bạn thích (nếu, chứ bản thân tôi cũng chẳng hi vọng gì) thì có thể share link, vui lòng không repost ở bất kì nơi nào khác ^^

[Magi oneshort] LOCK

Posted: Tháng Năm 27, 2014 in Magi Fanfic
Thẻ:, , , , ,

Title: LOCK

Author: Tsubasa Kumiho

Genre: shounen-ai, romance, mystery, psychological

Rating: K

Pairing: SinJa

Summary: i am LOCKed, find the key for me

Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất vô danh vắng bóng người ở, có một chàng thanh niên

Sinh ra và lớn lên ở đây nhưng không một lúc nào chàng có thể vừa lòng với cuộc sống tại nơi này

Rồi một ngày nọ, chàng khăn gói ra đi, với mong muốn được đặt chân lên những vùng đất mới

[[ Cào nhẹ vào không khí, một mảng trời sẽ  bị xé toạc, mở ra lối đi đến những chiều không gian khác ]]

.

.

.

.

Chàng đã đặt chân được tới ba khung trời, sắc tím ở mái tóc cứ thế nhạt màu, phủ kín cặp ngươi vàng ròng

Thế giới thứ nhất mang dồn dập những con sóng sâu thẳm biếc xanh, tất cả lửng lơ trên bầu trời

Thế giới thứ hai ngập tràn hàng triệu giọt nắng lấp lánh như châu báu vàng ngọc, nằm trọn dưới mặt đất

Thế giới thứ ba, nhuộm cả đất trời, dồn dập những giọt lệ, đổ xuống từ chiếc đồng hồ cát bằng thủy tinh đỏ

[[ Nhưng rồi chàng phát hiện ra, thế giới thứ tư kia mới thật tuyệt diệu ]]

.

.

.

.

Đó là một thế giới hoàn toàn trống rỗng, không có lấy một vết nhơ

Đó là một không gian hoàn toàn trống rỗng, không xuất hiện lấy một cái bóng

Ngay chính giữa trung tâm là một chiếc lồng sắt, phủ đầy hoa bằng pha lê

[[ Và bên trong đó, chiếm chệ một con người đang khiến mọi thứ càng thêm lu mờ ]]

.

.

Lồng sắt màu lá gỉ, hoa pha lê lấp lánh ánh xanh, bên trong là chiếc xích đu bám đầy dây leo bằng lụa

Tóc bạch kim, da nhuộm tuyết, phục trang trống rỗng, điểm nhấn duy nhất là cặp ngươi màu lục bảo

Sững sờ từng tích tắc, bất động đến từng giây, tâm trí chàng là chiếc kim đồng hồ đã ngừng chạy

[[ Tự khiến mình ngập tràn trong một vàn lần lặp lại câu hỏi, liệu bên trong mình, thứ đang đập đã đi đâu? ]]

.

.

“Chỉ có một cách có thể giúp ta thoát khỏi đây”

Như thể đọc được ý nghĩ của chàng, bờ môi kia cất tiếng

“Chỉ có duy nhất một người có thể tìm ra chiếc chìa khóa ấy”

.

.

Chàng trai lại xé một đường nhỏ trên không trung, lại mở ra một con đường

Chàng sẽ đi tới nơi đối lập với thế giới này, đến bên dưới bầu trời âm u chỉ độc đen

Chàng sẽ đi tới nơi cất giấu nó, chiếc chìa khóa có thể mở cái lồng màu lá gỉ

[[ Để chàng có thể bước qua những đóa hoa pha lê, chạm vào thân thể đang được chúng bao bọc ]]

.

.

.

.

Nếu thế giới màu trắng không có lấy một vết nhơ, thì thế giới màu đen lại chẳng có lấy một vệt trắng

Là màn đêm phủ kín đôi mắt, hay thực chất sâu bên trong đó hoàn toàn rỗng tuếch?

Chàng bước vào, đợi chờ cho đôi mắt quen nhìn với tối, nhưng có lẽ đó thực sự chỉ là một mảng trời đen

Nhưng rồi sâu thẳm trong đó, hình như là một cánh cửa, đang chờ đợi người đầu tiên có thể mở ra

[[ Ổ khóa mở, kéo tay nắm, từ những kẽ hở ánh sáng lọt vào, âm thanh cũng đường đó chui qua, cánh cửa mở ]]

.

.

Trước mắt chàng là bốn cảnh cửa

Phía sau đó là bốn con đường

Dẫn tới bốn thế giới khác nhau

[[ Mà ba trong số đó chàng đã đi qua ]]

.

.

.

.

ll Thế giới thứ nhất mang dồn dập những con sóng sâu thẳm biếc xanh, tất cả lửng lơ trên bầu trời ll

Với suối tóc phất phơ màu nước, cậu bé nói khuôn mặt chàng trông thật thân quen

.

.

ll Thế giới thứ hai ngập tràn hàng triệu giọt nắng lấp lánh như châu báu vàng ngọc, nằm trọn dưới mặt đất ll

Từng lọn tóc ngả màu ánh dương, cậu trai nói ánh mắt chàng chan chứa đầy quyết tâm

.

.

ll Thế giới thứ ba, nhuộm cả đất trời, dồn dập những giọt lệ, đổ xuống từ chiếc đồng hồ cát bằng thủy tinh đỏ ll

Mái đầu hồng đỏ bóng hương nồng, cô gái nói bờ môi chàng đang thoát ra những lời từ sâu bên trong

.

.

Thế giới thứ tư, cuối cùng theo những lời chỉ dẫn vừa rồi, chàng đã có thể đặt chân tới

Thế giới thứ tư, nơi mọi thứ đều không rõ ràng, kể cả với cặp ngươi thấu xuyên của chàng

Thê giới thứ tư, nơi con người đó tin tưởng chàng là người duy nhất có thể tới

[[ Nơi chàng là người duy nhất có thể tìm thấy chiếc chìa khóa ấy ]]

.

.

.

.

Chàng bước vào sâu bên trong

Sắc tím nơi mái đầu cứ thế sậm dần

Chàng căng hai con mắt trong bóng tối

Cặp ngươi vàng ròng như xỉn màu

.

.

“Hỡi người trần mắt thịt kia

Kẻ dám cả gan đặt chân tới chốn này

Để ta không giam ngươi lại ngay tức khắc

Tốt nhất hãy cho ta một lí do”

[[ Ai đó đang nói ]]

.

.

“Chủ nhân của chiếc lồng sắt nói ta chính là người đó”

[[ Chàng đáp lại ]]

.

.

Hàng chục cái bóng lao vào chàng, trên tay là những vật sắc nhọn sáng bóng

“Bọn ta sẽ không để ngươi đạt được mục đích”, họ chỉ nói có vậy

Chàng nghĩ mọi chuyện đã sáng tỏ, chúng chỉ đang cố giam cầm người đó lại

[[ Chàng sẽ không để chuyện đó tiếp diễn ]]

.

.

.

.

ll Lồng sắt màu lá gỉ, hoa pha lê lấp lánh ánh xanh, bên trong là chiếc xích đu bám đầy dây leo bằng lụa ll

Chàng đã trở lại nơi này, không mất quá nhiều thời gian, dù cho phải xuống tay với những khuôn mặt không có trong tiêm thức

ll Tóc bạch kim, da nhuộm tuyết, phục trang trống rỗng, điểm nhấn duy nhất là cặp ngươi màu lục bảo ll

Để có thể được ngắm nhìn hình bóng này, chàng đã bất chấp tất cả, dù có phải khiến cho bộ trang phục trên người nhuốm bẩn

.

.

.

.

ll “Ngươi đang phạm sai lầm nghiêm trọng”

Kẻ đó, dường như là thủ lĩnh của đám lính mà chàng vừa đối đầu

“Ngươi thậm chí còn chẳng biết đó là ai”

Thều thào trong thoi thóp, chàng không muốn nghe thêm một lời nào nữa ll

.

.

“Tôi đã trở lại rồi đây”

Trên tay là chiếc chìa khóa

“Đúng như lời đã hứa”

Và người đó mỉm cười

.

.

.

.

Tra chìa vào ổ, kim loại lạch cạch chạm vào nhau, cọ xát ken két đến nhức tai

Màu sắt gỉ đã loang đầy thân chìa, chắc hẳn khuất bên trong ổ cũng vậy

Nhưng không phải là vô vọng, chỉ trong phút chốc, ổ khóa đã được mở ra

Cánh cửa sắt cọt kẹt, dù có hơi khó khăn, rồi cuối cùng cũng được mở ra

[[ Được mở ra, trước mắt chàng, như thể giấc mộng đẹp nhất mà một đời người từng có, khi khoảng cách đã bị xóa nhòa ]]

.

.

ll Tóc bạch kim, da nhuộm tuyết, phục trang trống rỗng, điểm nhấn duy nhất là cặp ngươi màu lục bảo ll

Chàng tự hỏi tại sao, tại sao con người này lại có thể cuốn chút mình đến vậy, tại sao mình có thể dễ dàng bị mê hoặc đến như thế?

ll Lồng sắt màu lá gỉ, hoa pha lê lấp lánh ánh xanh, bên trong là chiếc xích đu bám đầy dây leo bằng lụa ll

Đến nỗi muốn vượt qua tất cả, những gì được xem là chướng ngại vật trên lối đi của chàng, đến nỗi phải phá hủy nếu không còn lựa chọn

[[ Liệu đây có phải chính là lí do của chàng? Như việc mỗi con người đều có riêng cho mình một mục đích sống? ]]

.

.

“Ta biết ngươi sẽ trở lại mà”

Mỗi bước một gần hơn, chàng có thể cảm nhận rõ hơi thở người đó đang ấm nóng dần quanh làn da thô ráp của mình

“Ta biết ngươi chính là người đó”

Cặp mắt, đôi bờ môi, thân thể ấy, mọi cử chỉ nhất động, đều khiến tâm trí chàng như cuồng quay trong dông bão

“Người sẽ giúp ta thoát khỏi đây”

Chạm vào thân thể đó, nhẹ nhàng đưa nó vào vòng tay mình, muốn được sở hữu nó, khao khát nó đến điên dại

“Ta luôn luôn biết mà ~”

.

.

.

.

ll “Ngươi thậm chí còn chẳng biết đó là ai” ll

.

.

“Tại sao em lại tin rằng chỉ duy nhất một mình tôi có thể làm chuyện này?”

.

.

ll “Ngươi đang phạm sai lầm nghiêm trọng” ll

.

.

“Vì chỉ có duy nhất một mình ngươi, từ lần gặp đầu tiên đã nhìn ta bằng ánh mắt đó”

.

.

Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất vô danh vắng bóng người ở, có một chàng thanh niên

Sinh ra và lớn lên ở đây nhưng không một lúc nào chàng có thể vừa lòng với cuộc sống tại nơi này

Rồi một ngày nọ, chàng khăn gói ra đi, với mong muốn được đặt chân lên những vùng đất mới

.

.

“Bởi vì ta có thể thấy điều đó trong mắt ngươi, rằng ngươi sẽ sống chết vì kẻ mình đã trót say đắm chỉ trong vài tích tắc”

.

.

.

.

.

.

.

.

Sáng hôm sau, trụ sở cảnh sát nhận được một tin trình báo về việc một bệnh nhân tâm thần đã trốn khỏi nhà thương điên. Rất nhiều nhân viên bảo vệ đã thiệt mạng, đối tượng duy nhất họ có thể lấy lời khai là ba bệnh nhân ở ba căn phòng sát nhau ngay gần đó. Họ cho hay họ chỉ chỉ đường cho một kẻ tự nhận mình là đi lạc, mọi chi tiết đều trùng khớp với cái xác trước cửa căn phòng giam giữ kẻ nguy hiểm nhất. Ai nấy đều bàng hoàng khi họ phát hiện ra cái xác không ai khác chính là kẻ sát nhân đang bị truy lùng khắp đất nước, được biết đến là có thể cùng một lúc giết đến hàng chục người. Thế nhưng họ sớm để lại vấn đề đó, vì giờ đây có một việc nghiêm trọng hơn cần phải giải quyết. Đó là kẻ nguy hiểm nhất mà cái trại tâm thần này từng giam giữ lại đang lởn vởn ngoài kia dưới danh nghĩa một kẻ vượt ngục.

::_Title_:: G.E.R.H

::_Author_:: Tsubasa Kumiho

::_Genre_:: shounen_ai, harem, romance, mystery, horror, fantasy, supernatural, pyschological, mature, SM, angst

::_Rating_:: M

::_Pairing_:: 5213 – KumihoCreo

::_Note_:: lại rước thêm nợ mới ( ´∀`) cơ mà biết sao được, cảm hứng nó cứ tuôn trào ( ´∀`) well, không biết giọng văn này mình xài bao giờ chưa nhưng bản thân cũng thấy nó hơi là lạ ( ´∀`)

::_Summary_::

{{ Ta sẽ kiếm tìm tất cả những gì xinh đẹp của thế gian này, cho đến khi tìm ra thứ đẹp nhất }}
[[ Ta sẽ kiếm tìm tất cả những gì được gọi là của cải châu báu, cho đến khi tìm ra thứ đắt giá nhất ]]
{{ Ta sẽ kiếm tìm những gì đẹp đẽ nhất của thế gian, đưa về với hậu cung của mình, và vò nát chúng cho đến khi chỉ còn có ta là kẻ đẹp nhất }}
[[ Ta sẽ kiếm tìm những gì đắt giá nhất của thế gian, tước chúng từ tay kẻ giàu, và cùng những người nghèo như bản thân hưởng thụ ]]
{{ Bởi vì ngươi là sinh vật đẹp đẽ nhất, nên ngươi sẽ phải theo ta về hậu cung và trở thành của ta }}
[[ Bởi vì ngươi sở hữu nhiều của cải nhất, nên ta sẽ cướp lấy chúng cho đến khi ngươi không còn gì ]]
–( Bá Tước, dù theo ngài tới đây do bùa mê ngài đã reo rắc, song tình yêu chúng tôi dành cho ngài là thật, và chúng tôi sẽ theo ngài tới cùng )–
_( Có thể đối với dân chúng anh là người hùng, nhưng đối với triều đình anh vẫn là tên trộm khét tiếng, sẽ còn hiểm nguy, nên em sẽ bảo vệ anh, anh trai )_
[[ Trùm chìa khóa của ngươi đẹp đấy, chắc với kẻ quý tộc hợm hĩnh như ngươi thì có là vàng ròng hay kim cương ta cũng không ngạc nhiên, thông báo cho ngươi đây, rồi sẽ có ngày ta cướp chúng từ tay ngươi về làm của riêng ]]
{{ Ta sẵn sàng cho ngươi trùm chìa khóa đó nếu ngươi muốn, nó có thể mở mọi cánh cửa trong lâu đài của ta, nhưng ngươi phải hứa không được mở cánh cửa sâu nhất sau hậu cung, tin ta đi, ngươi sẽ không muốn biết ở đó có gì đâu }}
–( Hãy tránh xa Bá Tước của bọn ta ra )–
_( Hãy biến đi và để anh trai ta yên )_
::ll Dừng lại và chấm dứt đi ll::

Đại khái là khi người anh hùng ngoài vòng pháp luật RobinHood tới trộm ở lâu đài của bá tước YêuRâuXanh ( ´∀`)

GERH_cover0

::_0_::

 

Người đẹp thường ẩn mình trong sự tầm thường, hoặc vì không muốn gây cho công chúng sự chú ý, hoặc cố tình lẩn vào những gì bình thường nhất mà tìm cho ra những cái đẹp nhất trong những cái tầm thường nhất

 

Hắn lướt qua giữa những con người bình thường, trong những bộ đồ bình thường với một gia thế bình thường, dường như sự bận rộn đan xen hối hả đã kéo sự chú ý của họ khỏi tấm áo choàng rách rưới một cách nổi bật giữa đám đông. Có lẽ họ vẫn thấy hắn, vẫn ý thức được có một kẻ đang bước từng bước thật chậm chạp, nhưng lịch trình không cho phép một phút lệch lạc đã khiến họ không còn bận tâm đến những gì mình đã trông thấy nữa. Họ lo việc của họ, hắn lo việc của hắn, việc của họ là nỗ lực kiếm sống qua từng ngày dựa vào những đồng bạc ít ỏi và số lương thực ít ỏi không kém được bọn địa chủ và quý tộc phân phát. Việc của họ, là nỗ lực tồn tại dưới chế độ hà khắc và ngột ngạt được cai trị bởi những kẻ túi dư tiền của trong khi có vét sạch bao của họ cũng không được bao nhiêu. Và, việc của hắn, kẻ đi đường trong bộ dạng rách rưới, là kiếm tìm những thứ hắn thích.

 

Xa ngôi làng chỉ vài bước chân là một ngôi nhà nhỏ với sợi chỉ xám đục trải dài từ ống khói tới chân mây, dù cho chẳng phải là một ngôi nhà khá giả nhưng chỉ cần bước vào khu vườn nhỏ ngát hương hoa, ta đã có thể bị cuốn hút bởi thứ hương thơm ngọt lịm trôi từ cái bếp lò còn ấm phía sau cánh cửa kia. Róc rách con suối gần đó, hai người con gái này thay nhau đi gánh nước, giặt giũ, nấu ăn, làm việc nhà, bình đẳng như nhau, không ai hơn kém ai, chung sống với nhau tách biệt với dân làng nhưng vẫn được họ biết đến và yêu quý. Họ không có cùng máu mủ, không xuất thân từ một dòng họ, chỉ tình cờ gặp nhau trong một lần bọn địa chủ tới đòi thuế, và rồi trở thành bạn thân, bên nhau không rời, không một xích mích, thấu hiểu nhau, hòa thuận, hai người như một. Dù cho hoàn cảnh khó khăn khiến những chiếc váy đẹp nhất của họ cũng chỉ là vài miếng vải phai màu vá lại với nhau, song thiên nhiên và xã hội không thể tạt đi vẻ đẹp thuần túy từ chính con người họ, họ vẫn giữ nguyên những nét đẹp của những người con gái, và đó đúng là điểm hắn thích.

 

Hắn ghé qua ngôi nhà nhỏ, cho họ thấy mình khốn khổ thế nào chỉ bằng một cử chỉ là ngã vật ra mảnh vườn của họ mà ho sặc sụa, vốn mang tấm lòng lương thiện, họ không thể bỏ qua. Hắn được vào bên trong căn nhà nhỏ, được ngồi xuống chiếc ghế tốt nhất của họ, được thưởng thức món trà thơm ngon một cách đơn sơ của những con người bình dân nhất, bề ngoài trông ra không có gì nhiều nhặn, nhưng hắn đã nhận từ họ rất nhiều rồi. Có vẻ như bước đầu của hắn đã thành công, tiếp cận một cách đơn giản và thấy được bên trong hai khuôn mặt xinh đẹp kia cũng là hai tâm hồn đẹp đẽ không kém, còn hơn cả hắn dự định, thật tốt, thật tốt quá.

 

“Vị khách kì lạ, anh có ngại kể cho chúng tôi chuyện gì đã xảy ra với anh không?”

 

Cô gái thứ nhất cất tiếng hỏi, hai chùm tóc buộc cao khẽ đung đưa, lọn tóc thanh mảnh trượt qua vai, gần chạm đầu gối, nhẹ nhàng lay chuyển theo từng bước đi của cô gái, ở bên một không gian tối tăm thì đó là mái tóc đen mượt mà tới kì lạ, nhưng khi được ánh trời soi rọi, từng lọn tóc bỗng ánh lên những sắc xanh sâu thẳm từ tận cùng của đại dương tăm tối.

 

“Lên tiếng hay im lặng, đó là toàn quyền của anh, nên cứ tự nhiên như ở nhà”

 

Cô gái thứ hai khẽ cúi, để hai lọn buộc hờ hai bên má rủ xuống, thấy rõ chiếc nơ lớn phía sau buộc lại phần đuôi tóc dài chỉ cách mặt đất tầm gang tay, với một tầm nhìn không đủ ánh sáng ta chỉ có thể thấy một sắc đen trải dài sau tấm lưng xinh đẹp, và khi khoảng trời đã đầy nắng, nó sẽ ánh lên một sắc hồng kì lạ, sậm màu nhưng không tạo cảm giác thê lương.

 

Hắn nhấp một ngụm trà, mà với người bình thường nó vẫn trong tình trạng nóng tới bỏng rát, tràn đầy vòm miệng rồi trôi theo họng mà xuống tới tận sâu, nơi đang sôi sùng sục trong nhẫn nại những ý định mơ hồ đã được đun sôi nung nấu từ lâu. Đặt chiếc cốc xuống, hắn gạt những lọn tóc lòa xòa trước mặt, lặng lẽ để khóe miệng vạch ra một nụ cười ma chê quỷ hờn dưới cái vỏ rách rưới bẩn tưởi mới thật thấp hèn làm sao. Đôi ngươi đục màu chỉ lờ mờ ẩn hiện dưới từng lọn tóc xơ xác gãy vụn mà như hai cái hố xoáy tối đen giấu mình nơi tận đáy ngục phủ, sẵn sàng đớp lấy những đôi chân non dại bước nhầm đường, nhưng không phải nằm im một chỗ đợi người đời sa ngã, sức hút của nó còn mạnh mẽ hơn thế, nó chủ động tìm đến con người, cướp lấy tầm nhìn của họ mà kéo bước đi của họ sà vào dục vọng với bản thân.

 

Lưới nhện rất mong manh mà cũng vô cùng chắc chắn, mảnh tới không thể nhìn thấy, nhưng đã dính phải thì mạng sống con mồi cũng trở nên mỏng manh như vậy

 

Và hắn lại cúi người, để những lọn tóc không còn sự sống che lấp khuôn mặt không có lấy một mảnh linh hồn, chỉ đơn giản là để hai cặp ngươi kia không nhìn vào mắt mình nữa, không còn nhìn vào hai chiếc hố lõm sâu hoắm ấy nữa, để ngừng lại việc chúng sẽ dần loãng lỏng một cách bầy nhầy mà tuột trôi vào tận sâu thẳm của đen tối nơi hai cái hố ấy ngự trị.

 

“Không nên làm phiền nhị vị tiểu thư nữa, xin cáo từ ~”

 

Hai hình hài mảnh khảnh im như phỗng trước việc bước chân hắn đang từ từ xa dần căn nhà, lại băng qua dòng người đông nghẹt, lật ngược lại con đường đã đưa hắn đến đây mà trở về với điểm xuất phát ở tít tận đâu thật xa xăm. Và lại một lần nữa, cũng chẳng ai để mắt bận tâm đến hắn cả, chỉ phớt lờ mà để vết nhơ bẩn thỉu đó đi vào và đi ra khỏi xã hội mình sinh sống, không coi hắn tồn tại ở vùng đất này, nhưng không sao. Hắn đã tìm được cái hắn thích, hắn đã có cái hắn cần, có thể ở đây hắn chỉ là một vệt chỉ đen dài trôi dọc không trung, nhưng ở một vùng đất khác, nào ai biết địa vị của hắn ảnh hưởng thế nào tới người dân, nhất là ở vùng đất thuộc quyền sở hữu của hắn, có thể lắm chứ. Cốt là, hắn sẵn sàng làm vết nhơ trong mắt những vết nhơ trong mắt mình, để có thể làm một cái gì thật tuyệt mĩ trong những cái tuyệt mĩ trong mắt mình.

 

Người đẹp à, hãy mau mau đến với ta nào

 

Trong vô thức, trái tim hai người con gái ấy đã bị hằn sâu một vết sẹo quá lớn.

 

::__::

 

“Và thế là BlueBeard ngã xuống, chấm dứt chuỗi ngày tàn bạo, nhưng cho đến khi nhắm mắt, hắn vẫn không dứt khỏi tiếng cười điên dại, cũng như để nó ngập tràn văng vẵng mãi trong tòa lâu đài hoang vu …”

 

Một căn nhà nhỏ chơi vơi giữa những bức tường lớn, ảo vá từng mảnh, quét cạn túi không có lấy một xu, bất đắc dĩ rước vào tấm thân gầy ếu những công việc nặng nhọc mà đổi lấy bữa ăn qua ngày, nuôi sống cả gia đình bé nhỏ bằng những hơi thở nhỏ bé. Thiếu thốn đến độ một chiếc bánh mì mới xuất hưởng cũng là sơn hào hải vị, một chiếc áo không một miếng vá cũng là quần áo đẹp, và đến một ít củi thật khô để đốt cho được một ngọn lửa thật lớn mà giữ lại không khí ấm áp trong những ngày đông cũng là quý giá. Xét theo một khía cạnh nào đó, đây quả là gia đình bất hạnh nhất thế gian.

 

“Chuyện mama kể lúc nào cũng hay hết! Mama kể nữa đi! Con muốn nghe nhiều hơn! Con sẽ nhớ từng câu chuyện của mama và sau này con sẽ kể cho con của con!”

 

Dù rằng cha đã ở một nơi nào đó thật xa nơi chân trời, nhưng không sao, chúng ta cùng cầu cho cha hạnh phúc, không lầm than và cực khổ như chúng ta, bởi vì người thiện sẽ được Thiên Đường chào đón, bởi vì Thiên Đường luôn đẹp hơn Trần Gian rất nhiều. Chúng con và mẹ vẫn sống tốt, dù cho đôi khi mẹ có bệnh, dù cho đôi khi em gái có lạnh, dù cho đôi khi con có đói, nhưng không giao, vì chúng con có nhau, và chúng con có mẹ, vì mẹ sẽ luôn ở bên chúng con. Chúng con sống vất vả, nhưng cha đừng lo, chúng con sẽ không sao, chúng con không có thức ăn nóng, chúng con không có áo đẹp, chúng con hiếm có lửa sưởi ấm vào đông, nhưng không sao. Dù sao chúng con cũng có một mái nhà, dù sao chúng con không chơi vơi, dù sao chúng con vẫn còn nơi để nương tựa, dù sao chúng con vẫn còn có mẹ, dù sao mẹ vẫn còn có chúng con.

 

“Anh ấy là một người anh hùng, dù cho anh ấy đi ngược lại với pháp luật, song xã hội khi ấy bất công, nếu không có những con người biết vùng dậy như anh ấy, không biết người nghèo chúng ta còn bị quý tộc đàn áp đến mức nào …”

 

Gần đây mọi thứ có vẻ khác đi, mẹ ít khi về nhà hơn, đồ ăn thường ngày cũng không còn như mọi khi, mẹ hay ngủ sớm, ít khi còn kể chuyện cho chúng con, tóc mẹ rối hơn, da mẹ nhạt hơn và giọng mẹ khàn hơn, nhưng mẹ luôn cố gắng, con nghĩ vậy. Có lần em gái mơ thấy ác mộng, đòi mẹ kể chuyện cho bớt nỗi ám ảnh, con nghĩ lúc ấy mẹ không muốn ngồi dậy đâu, nhưng giọng mẹ vẫn ngọt ngào, câu truyện của mẹ vẫn lung linh thơ mộng, mẹ xua tan nỗi sợ của em và chúng con lại tiếp tục đi vào giấc ngủ. Sáng ra mẹ đi sớm hơn, mẹ dặn chúng con hãy ít ra ngoài, dù cho trước kia chính mẹ là người khuyến khích chúng con bước khỏi cửa mà hòa mình vào thế giới bên ngoài hơn là chỉ ở rúc nơi thế giới của riêng ta. Mẹ vẫn cười, nhưng cha à, dường như có cái gì đó đang ăn mòn sức khỏe của mẹ.

 

“Con rất ngưỡng mộ anh ấy! Sau này con sẽ trở thành anh hùng giống anh ấy! Con sẽ không để chúng ta gặp chung cảnh ngộ với họ! Con sẽ cố gắng! Và con sẽ khiến mẹ và cha tự hào!”

 

Hôm nay là sinh nhật em gái, dù cho cha không còn ở đây, nhưng không sao, con chắc rằng cha cũng đang chúc mừng và tặng em những món quà quý giá, chúng con không thấy nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại. Món quà con tặng em cũng rất nhỏ thôi, chỉ là một chiếc vòng tay sâu từ những chiếc cúc áo bị tuột hay những hạt cườm con nhặt được ở bãi đất ngày trước con hay chơi, vì không đi học nên con đã hoàn thành chiếc vòng chỉ trong một ngày. Em gái rất thích, con cũng rất vui, và hôm nay mẹ mang về một ổ bánh mì còn nóng, thật kì lạ, dù mẹ có về khá trễ, nhưng con đã hiểu, con không trách mẹ vì trễ, con tự hào vì mẹ vẫn nhớ sinh nhật em, và vì món quà mẹ dành cho em dù cho chúng con đang vô cùng túng thiếu.

 

“Mama, ‘yêu’ nghĩa là gì ạ?”

 

Hôm nay có đoàn xe đi qua làng mình cha ạ, hình như phía sau tấm rèm đắt tiền kia là một cô gái, hình như cô ấy lớn hơn con một chút, sang trọng đúng với địa vị của mình nhưng không quá kiêu sa trước tuổi. Trông cô ấy có vẻ trầm lắng, nghiêm túc lắm, chỉ nhìn thoáng qua có thể thấy có chút gì khó chịu nhưng cha à, kĩ ra thì khuôn mặt ấy thật kì lạ đó cha. Có cái gì đó rất kì lạ ở cô gái đó, cô ấy chỉ lướt qua trên chiếc xe ngựa một tích tắc thôi mà con cứ cảm thấy khuôn mặt ấy, vẻ mặt ấy vẫn hiện lên rõ đến từng đường nét trước mắt mình. Con không biết nữa, con cảm giác như lúc nào hình ảnh ấy cũng chắn hết cả tầm nhìn của mình vậy, con không hiểu, hỏi mẹ và em thì hai người họ chỉ cười mà không nói gì, thế là sao vậy cha? Nếu cha còn ở đây, liệu cha sẽ cho con biết chuyện gì đã xảy ra với con chứ?

 

“Mama, anh, chúng ta sẽ hạnh phúc thế này mãi chứ?”

 

Mấy tay đó mặt mày thật khó ưa, ăn mặc vừa cầu kì vừa lòe loẹt, giọng điệu thì chua ngoa, nghe đến đã muốn cho mấy cái thụi vào mặt, con không sợ chúng, nhưng con không hiểu sao ai cũng sợ chúng, chúng đi đến đâu lại có tiếng kêu khóc đến đó. Chúng đến gần hơn, mẹ bảo con và em gái trốn xuống gầm giường, tụi con làm theo, và tiếng chúng nghe rõ hơn ban nãy, có cả tiếng mẹ nữa, hai giọng điệu khác hẳn nhau. Con nghe thấy những âm thanh khủng khiếp, em gái sợ và khóc, con muốn ra đó xem có chuyện gì nhưng con không chắc liệu mình có giúp được gì hay lại làm tình hình tệ hơn. Và có lẽ, con đã sai, không phải con không sợ, con thực sự đã sợ, dù cho khi ấy con không nghĩ mình lại có lí do để run rẩy.

 

“Mama, có chuyện gì vậy ạ ?…”

 

“Con à … không sao đâu … Chỉ cần chúng ta … kiếm được nhiều tiền hơn thôi …”

 

::__::

Title : MurasakiNoBara
Author : Tsubasa Kumiho
Genre : Mystery, Shounen_Ai, Psychological
Rating : T
Summary : MirrorMirrorOnTheWall . WhoIsTheFairestOfThemAll ?

 

Hoàng tử không phải loại người sống quá khép kín, ngài vẫn thường xuyên ra ngoài giao lưu với công chúng quý tộc, được đại đa số người biết đến nhờ vẻ ngoài điển trai đến khó cưỡng và thái độ lịch thiệp với mọi đối tượng được ngài chạm mắt. 

Ấn tượng khó quên ở mọi người về ngài, là mái tóc quăn nhẹ sáng màu, cặp mắt bí ẩn đến mông lung, giọng nói và cách ngài tiếp khách, sự nhã nhặn đến độ chưa một ai tiếp xúc với ngài mà trở về với bộ mặt nhăn nhó. 

Không chỉ là các tiểu thư đài các, ngày đêm tơ tưởng tới một viễn cảnh lãng mạn vào tương lai, mà đến những vị công tử cũng khó lòng nhẫn nhịn trước ngài, họ luôn thấy được ở ngài một cái gì đó rất đặc biệt, rất đặc biệt cuốn hút người ta một cách kì lạ.

Hoàng tử vô cùng đặc biệt, ai cũng biết thế.

Vào đêm, ngài lệnh cho mọi vị tướng dưới quyền đều hãy đi nghỉ, không ai được phép lại gần phòng của ngài, dù là vì bảo vệ hay bất cứ mục đích nào đi chăng nữa. 

Thứ khiến ngài càng trở nên cuốn hút chính là những bí ẩn mập mờ ở ngài, trước mọi câu hỏi liên quan đến việc sinh hoạt vào đêm của ngài, dù là vì ý đồ xấu hay tò mò, ngài đều chỉ đặt ngón tay trước hai bờ môi đã vẽ thành một nụ cười. 

Khi nụ cười ấy ẩn hiện dưới các ngón tay hay chính những lời nói ở ngài, nó càng khơi gợi ở đối phương sự tò mò vô hạn bởi dù có nói ngon nói ngọt tới đâu, bí mật của ngài vẫn mãi là bí mật, và bật mí là bị mất. 

Ngài đã nói thế, giọng nửa đùa nghe vẻ tinh nghịch, nhưng nếu những ai để ý kĩ, họ sẽ thấy được, dường như âm thanh từ giọng nói của ngài cũng trở nên khác biệt đến mơ hồ. 

Hoàng tử vô cùng bí ẩn, ai cũng biết thế.

———

Thế nhưng vẫn có một người, mà đối với hắn, ngài chẳng phải ai xa lạ, kể cả những bí mật ngài giăng màn trước mắt người ta, hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, một người hiểu rõ hoàng tử như thể hắn chính là ngài vậy.  

Hắn như một người bạn đồng hành, không, còn hơn thế, một người được hoàng tử tín nhiệm đến mức trước mặt hắn không có gì phải giấu giếm, kể cả những gì kín đáo nhất, một người khiến ngài không chút ngại ngùng bộc lộ bản thân, hưởng thụ ở ngài trọn vẹn sự tin tưởng.

Hắn luôn ở bên cạnh hoàng tử, không khi nào rời ngài đến nửa bước, hắn như một vị cố vấn, bất kể khi nào hoàng tử gặp khó khăn, hắn như là lương tâm, hắn cho ngài một câu trả lời chính xác và thỏa đáng, soi đường khi ngài lâm vào những tình thế khó khăn nhất, hắn luôn khiến cho tâm hồn ngài được thanh thảnh mà không vướng mắc bất cứ điều gì hệ trọng.

Hắn là người được hoàng tử tín nhiệm nhất, bằng cả mạng sống của ngài.

— 

Hắn biết hoàng tử, nhưng không ai biết hắn, hắn hiểu hoàng tử, nhưng không ai biết hắn, hắn là người nắm giữ toàn bộ những bí mật của hoàng tử, nhưng không ai biết hắn, hắn là người được hoàng tử giao trọn toàn bộ niềm tin, nhưng không ai biết hắn, hắn là người cứu vớt hoàng tử khỏi những ngã rẽ sai lệch, nhưng không ai biết hắn, hắn luôn ở bên cạnh như lương tâm của chính hoàng tử, nhưng không ai biết hắn.

Hắn luôn tồn tại bên cạnh hoàng tử, nhưng không ai biết hắn.

———

Mỗi tối, hoàng tử và hắn ở bên nhau, chung một căn phòng, chung một việc làm, chung một ý nghĩ, chung một chiếc giường, chung một hành động, chung một giấc mơ.

Ngài luôn ở gần hắn như thế, hắn luôn ở bên ngài như vậy, hiểu nhau đến độ mọi cuộc trò chuyện đều chỉ diễn ra trong ý nghĩ, không cần đến lời nói, lặng thinh, nhưng tâm trí chất đầy những câu hỏi, những niềm tâm sự, những bí mật mà chỉ hai người biết.

Cứ như là, bản sao của nhau vậy.

Không một ai hay biết, đây chính là bí mật giữa hắn và ngài, có thể chỉ là một bí mật nho nhỏ, cũng có thể nó lưu trữ một lượng thông tin vô cùng lớn, tuyệt đối không được phép để lộ ra bên ngoài.

Những cuộc nói chuyện tưởng chừng như chưa bao giờ chấm dứt, mà đúng là như vậy, chưa một lần nào chấm dứt, vẫn là những vấn đề đó, vẫn là những câu chuyện đó, tuyệt đối không liên quan tới người ngoài, tuyệt đối chỉ nói về có hai người thôi, nhưng chưa một lúc nào là đủ.

Chưa một lúc nào là đủ.

———

Ngài hỏi hắn nghĩ gì về ngài, một cách tự nhiên, và cách hắn trả lời cũng không chút ép buộc, rằng hắn yêu sắc đẹp của ngài, một sắc đẹp vô song trên thế gian, một sắc đẹp kì lạ, không phô trương mà ẩn hiện, như xoáy vào sâu trong nụ của đóa hồng tím, ngát một hương thơm huyễn hoặc.

Hắn nói, trên trần gian không một ai được phép đẹp hơn ngài, bới hắn yêu ngài nhất, và người hắn yêu phải là đẹp nhất, đẹp đến độ không chỉ khiến người ta trầm trồ, người ta ngưỡng mộ hay thậm chí tự vẽ lên cho mình những ảo mộng hão huyền, mà họ phải thật say đắm, say như những con ong khờ dại lao đầu vào mật ngọt.

Hắn nói, sắc đẹp của ngài là vô song, không chỉ thêu dệt lên bao giấc mộng bị tơ chăng lối lên những ai đã từng giáp mặt, mà còn hút trọn tầm nhìn lẫn sinh khí của những kẻ ngốc nghếch si tình vì cái đẹp, dẫn xác đến hiến dâng cả sinh mạng cho đóa hồng tím ngát một hương vị nồng nàn.

Hắn nỏi, sắc đẹp của ngài là nhất, không ai được phép hơn.

Hắn nói ngài phải lựa chọn, hoặc là hắn hoặc là những con người xinh đẹp hơn ngài, không có một ai được phép xinh đẹp hơn ngài hết, ngài là người đẹp nhất trên thế gian, và đương nhiên, không đời nào, ngài bỏ qua kẻ mình đã giao trọn tính mạng mà đi theo một người không quen biết ngoài khuôn mặt thiên sứ xinh đẹp đến hút hồn, kể cả ngài.

Hắn cần sống, ngài sẽ giúp hắn sống, bằng cách duy trì sự sống của chính mình, bằng cách vươn thân khỏi những ngọn cỏ dại đang không ngừng phát triển, một đóa hoa dù đẹp đến đâu mà bị che lấp thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng nếu đó là một đóa hoa rực rỡ giữa muôn vàn nhánh cỏ héo tàn, nó sẽ nở rộ càng đẹp đẽ hơn bao giờ hết.

Ngài sẽ sống, hắn cũng sẽ sống, ngài không cần thiết phải làm gì nhiều, bởi giờ không chỉ có ong bướm dẫn xác đến vời ngài, mà muôn vàn nhánh cỏ xanh rờn vây quanh cũng phải ngả nghiêng hướng tự tập trung vào đóa hoa xinh đẹp luôn ngày một rạng rỡ, dâng lên toàn bộ sinh lực lẫn cả linh hồn chưa được thanh tẩy, tập trung vây quanh, và những góc tăm tối đã lấn át mọi tia sáng yếu đuối.

Khi lũ ong ngày một ngủ nhiều, khi hàng ngàn đôi cánh căng phồng của lũ bướm nhăm nhúm co hẹp lại, khi từng ngọn cỏ non ngả màu sang sắc úa vàng khô cứng, là khi đóa hồng tím nở bung rực rỡ đẹp đẽ nhất, lấn át hết tất cả những sinh vật xấu xí xung quanh, một mình tỏa rạng giữa khung trời xám xịt.

Hắn sẽ tiếp tục sống sót, và ngài sẽ tiếp tục đẹp hơn bao giờ hết.

———

Ngài thích ngắm nhìn những thứ xinh đẹp gục xuống dưới chân mình, ngài thích ngắm nhìn vẻ đẹp đã tàn úa từ những thứ rất mực rạng rỡ, bởi ngài thấy rằng, đâu đó trong sự mục rữa ấy, vẫn còn lưu giữ dù chỉ là một chút, sự tinh túy từ vẻ đẹp vĩnh hằng giờ chỉ còn một mảnh không xác định.

Ngài nhận thấy rằng, tất cả những gì xinh đẹp đều nằm trong tay ngài, say ngủ giấc nồng trên tấm nệm và chiếc chăn đỏ, tất cả những gì đẹp đẽ mà ngài từng trông thấy, và tất cả sẽ còn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa nếu những thể xác xinh đẹp được sinh ra nhiều hơn nữa.

Và ngài sẽ trở nên đẹp đẽ thật nhiều hơn nữa.

Cho đến một ngày mọi thứ đều không được sinh ra nữa, bộ sưu tập của ngài đã quá đầy, ngài không còn nơi đâu cất giữ thêm nữa, nhưng không sao, bởi tất cả những gì đẹp đẽ nhất đều nằm trong tay ngài, đều đang trong những cơn mơ vĩnh hằng, dù giờ chỉ còn lại những cơ thể đã bị đục khoét, xung quanh đóa hồng tím thanh tao sang trọng.

Ngài luôn muốn biết liệu mọi sinh mạng đã dâng hiến cho ngài là đủ chưa, liệu có còn bỏ sót một ai đó không, ngài đã rà soát thật kĩ, thực sự là trong đống gạch vụn đó đã không còn ai nữa, không còn bất cứ ai cả, tất cả đều đang ở trên chiếc giường đỏ mà ngài làm cho họ, có lẽ là, chỉ còn ngài và hắn nữa thôi.

Chỉ còn ngài và hắn nữa thôi.

———

“Giờ, ngài đã là người đẹp nhất trên trần gian”

“Không, còn ngươi nữa đó”

Người đẹp nhất cũng có lúc phải nằm xuống, nếu không sắc đẹp sẽ bị hao hụt.

Người đẹp nhất cũng có lúc phải nghỉ ngơi, để không còn sự xấu xí tồn tại được nữa.

Người đẹp nhất cũng có lúc phải ngủ, bởi nếu không ngủ sẽ không còn đẹp nữa.

Và nơi thích hợp nhất cho người đẹp nhất trần gian, là chiếc giường đỏ sang trọng quý phái.

Ngài nằm xuống và yên giấc nồng, các ngón tay còn siết chặt những mảnh kính vỡ nhuốm đỏ.

[MB oneshort] Nhân Dạng

Posted: Tháng Mười Một 11, 2013 in MB Fiction
Thẻ:, , ,

Title: Nhân Dạng
Author: Tsubasa Kumiho
Genre: shoujo-ai, mystery, angst, psychological
Rating: K
Pairing: 2419 – Dream x Annie
Note: quà Hall (muộn) cho tiểu muội =]] xin lỗi huynh không viết nổi fic muội là uke =)) fic ăn theo 1 bộ phim huynh mới xem hôm trước, ý tưởng từa tựa như thế =]]
Summary: Tôi ghét việc bị mất trí nhớ …

— Tôi ghét việc bị mất trí nhớ —

— Nó cứ như sự đấu tranh giữa việc mọi người nói mình là ai và việc mình biết thực sự mình là ai —

___

Con bé tỉnh dậy và nhận ra mùi thuốc sát trùng khó chịu đang bao trọn lấy bầu không khí ngột ngạt nơi đây. Ánh đèn lập lòe, dường như mọi nơi ánh mắt nó có thể quét được đều nằm dưới cái thống trị của sắc trắng vô vị đến lạnh lẽo. Túi nước treo cao, lủng lẳng cái ống nhỏ đưa dòng nước đỏ qua đầu kim bé tẹo mà chạy vào mạch máu nó. Nó không biết những ai đang đứng xung quanh nó, nó chỉ có thể lờ mờ thấy, đắm chìm trong những vạt áo màu trắng đục. Mấy ngày rồi, mọi thứ đều như vậy.

[ Cháu hồi phục rất nhanh. Cháu sẽ sớm khỏe thôi cháu gái ]

Chất giọng mang sắc thái của một người có tuổi mang đến cho nó cảm giác ấm cúng trong viễn cảnh tồi tệ mơ hồ lạnh lẽo này. Nó bất giác nghiêng đầu, mái tóc vàng tuyệt đẹp đã xác xơ đi biết bao nhiêu kể từ khi nó không nhận thức được gì ngoài việc nằm sõng soài trên đường với chiếc xe đạp bị cán nát. Nó nghĩ là nó đã chết, cặp ngươi màu thạch anh nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ có thể ngắm nhìn thế gian nữa.

[ Ta chưa kiểm tra. Thực sự ta không muốn kiểm tra một bệnh nhân như cháu. Nên ta sẽ hỏi cháu một vài điều ]

Nó thấy trên chiếc tủ nhỏ ngay đầu giường, một chiếc túi xách, một chiếc ví nhỏ, một chiếc điện thoại, và một quyển sổ mang từng trang sách nhàu nát đã ngả màu.

[ Cháu có biết tại sao mình lại ở đây không? ]

Nó khép hờ mi mắt, để dòng suy nghĩ cứ thế chạy tuột qua tâm trí, chiếu lại từng hình ảnh của một thước phim mà nó nghĩ là nó đã xem trước khi chết.

[ Tai nạn giao thông — ]

Bờ môi mỏng manh khẽ mấp máy, nó không phải yếu đến mức chỉ thốt lên được những âm điệu tựa gió bay. Nó cố tình nói nhỏ, nó không chắc lắm, nó không nhớ lắm. Vị bác sĩ tiếp tục hỏi nó một vài câu hỏi, liên quan đến những thứ đồ dùng đang nằm yên trên mặt tủ, và những lần tiếp theo nó vẫn trả lời như vậy. Giọng nó nhỏ, đứt quãng, có khi ngắt lại một hồi trước khi tiếp tục, và ở cuối câu luôn dừng lại một cách đột ngột như thể nó đang ấp úng.

[ Có điều gì mà cháu không nhớ? Có điều gì mà cháu không chắc chắn không? ]

Một câu hỏi mơ hồ. Bản thân nó cũng chưa biết phải trả lời như thế nào. Những gì bản thân đã quên, thì làm sao biết được nó đã từng tồn tại trong tiềm thức mình? Chỉ trừ khi, có cái gì đó gợi lại cho ta điều đó, hoặc những gì đã bị lãng quên sẽ mãi mãi chìm vào biển quên lãng mênh mông vô tận ở một chốn hư vô nào đó thật xa. Nó suy nghĩ một hồi.

[ Cháu — ]

— Tôi ghét việc bị mất trí nhớ —

[ — là ai? ]

— Nó cứ như sự đấu tranh giữa việc mọi người nói mình là ai và việc mình biết thực sự mình là ai —

___

[ Theo những gì ta xem xét được từ những món đồ cháu đem bên mình ghi gặp tai nạn, thì cháu tên là Hamasaki Dream. Cháu yên tâm, ta chỉ xem những gì cần thiết thôi. Còn những gì thuộc về riêng tư ta không động đến đâu ]

Nó đã khỏe hơn, có thể tự ngồi dậy được, tuy nhiên bác sĩ bảo đến khi bình phục hẳn mới cho nó xuất viện để tránh xảy ra bất trắc. Vị bác sĩ già mở cuốn sổ tay cũ kĩ và đưa nó xem, ở ngay trang đầu là dòng chữ nắn nót được viết bằng mực tím, có hơi nhòe, bên cạnh một đốm mực nhỏ như bất chợt bị đứt lìa khỏi đầu bút : { Hamasaki Dream }

— Hamasaki Dream —

Nó mở cuốn sổ, trang nào cũng đã được viết, dù nhiều hay ít, đều bằng màu mực tím ấy, đều nhòe. Và mỗi trang đều có một đốm mực, dù lớn hay nhỏ, thấm rách cái mỏng manh khô cứng trên sắc trắng đã ngả vàng. Nó lật qua loa, nhưng rồi chợt dừng lại ở một trang, một trang mà theo nó là kín chữ nhất từ đầu tới cuối cuốn sổ, và đọc. Nó đọc những dòng chữ ấy, những dòng chữ mà nó và vị bác sĩ đã cùng xác nhận đó là chữ nó viết, và tưởng tượng những gì đôi mắt thấy trên những dòng chữ khô khan. Nó thấy một người con gái, mang bên mình những sắc màu u tối nhưng đẹp rạng ngời dưới bình minh hửng nắng. Tóc dài quá gối buộc hai chùm mỏng thướt tha đùa nghịch với từng ngọn gió, óng ả một màu đen dịu dàng mà bóng đêm cũng phải e dè. Màu mắt thạch anh giống nó, sắc thái thì khác một trời một vực, nhưng vẫn rất đẹp, đủ đẹp để khiến nó mê đắm dù chỉ là ngắm nhìn qua một tích tắc.

[ Ta nghĩ cháu và cô bé đó rất thân nhau ]

Vị bác sĩ già cười hiền hậu, đưa cho nó xem chiếc ví nhỏ họ tìm thấy trong túi đồ được xem là của nó. Ở ngăn trong suốt là một tấm ảnh, mà nó nhận ra đó là ảnh chụp mình, và người con gái nó vừa hình dung ra khi đọc cuốn sổ. Cả hai tươi cười rạng rỡ, hai bàn tay xếp thành hình trái tim, kèm với đó là một dòng chữ được viết bằng keo đính kim tuyến rất nổi bật : { Hamasaki Dream ♡ Izu Annie }

— Izu Annie —

Thì ra đó là tên cô gái đó, nó cứ nghĩ nó sẽ phải lặn lội mà tìm cho ra cái tên đó, nhưng không. Cái tên đó đây rồi, chắc chắn là cô gái đó, không thể nhầm lẫn được, chắc chắn người được miêu tả trong cuốn sổ và người trong bức ảnh là một. Chắc chắn, nó không biết tại sao, nhưng nó có thể chắc chắn, cô gái đó là Izu Annie. Dù nó có vẻ không chắc chắn về bản thân, về việc liệu mình có phải là Hamasaki Dream hay không, nhưng đủ với những linh cảm của mình, nó chắc chắn Izu Annie chính là cô gái đó.

— Và cô gái đó là người đặc biệt quan trọng mà không ai có thể thay thế —

___

Hôm nay nó được xuất viện, được trút bỏ lớp trang phục trắng rã, được rời khỏi những ô gạch gò bó giam cầm nó trong một khoảng không gian nhất định. Cất đồ vào túi xách, nó nhận lấy danh thiếp của vị bác sĩ nọ, ông bảo nếu có gì có thể liên lạc và ông sẽ giúp đỡ. Đồng thời, nhận thấy dường như nó mất ăn mất ngủ vì không rõ giờ mái tóc đen mượt và cặp ngọc thạch anh sáng màu đang ở đâu, ông đưa nó một cái danh thiếp nữa. Ông bảo đó là một người quen, vôn rất giỏi tìm người, và cũng có một vốn hiểu biết nhất định trong việc mất trí nhớ và những kí ức mơ hồ. Nó gật đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng rảo bước bước qua cánh cửa đã ngăn cách nó với thế giới bên ngoài trong suốt mấy tuần nay. Nó thực sự không nhớ được gì nhiều, nó cảm thấy hình như mình chưa từng biết đến bệnh viện này bao giờ, và mọi thứ nó nhìn thấy kể từ lúc bước chân ra khỏi bệnh viện cũng mang đến cho nó một thứ xúc cảm rất đỗi mơ hồ.

[ Mình chỉ cần tìm ra Ann-chan. Thế thôi là đủ ]

Nó quyết định chưa dùng đến những tấm danh thiếp vội, mà tự nó sẽ đi tìm người con gái ấy trước đã. Nó biết chỉ bằng những linh cảm mơ hồ sẽ khó có thể đưa nó đến chính xác với cái đích nó đang tìm kiếm. Nhưng nó tin vào những linh cảm ấy, vì nó nghĩ, không phải tự nhiên mà nó có được những xúc cảm như vậy, khi lần đầu nhìn vào tấm hình người con gái ấy sau cú va động làm kí ức nó nhòe đi bao nhiêu.

[ Mình chỉ cần tìm ra Ann-chan. Thế thôi là đủ ]

Nó hòa mình vào biển người, nhưng không để lạc mình giữa chốn xa lạ. Nó đặc biệt chú ý đến những cô gái tóc đen, và tóc hai chùm, đặc biệt để ý, liệu khuôn mặt thánh thiện ấy có thực sự tồn tại hay chỉ là ảo ảnh giữa hư vô. Bản thân nó muốn tự kiếm tìm đã, chỉ đến khi thực sự bị hai chữ bất-lực cản đường, nó mới tính mở tấm danh thiếp kia ra. Izu Annie, chắc chắn nó sẽ tìm được cô gái đó.

[ Cậu còn chưa thực hiện lời hứa của tớ cơ mà — ]

Nó chợt nghe thấy những tiếng nấc thổn thức khi bước vào con đường đang ngập trong im lặng. Chỉ có màu đen nó nhìn thấy ở họ, dù màu tóc khác nhau, dù màu da có đậm nhạt, thứ họ khoác trên mình đều là những thớ vải đen lạnh lẽo. Khăn tay lau dòng lệ ướt đẫm gò má, dường như thứ ánh sáng hời hợt nơi ấy sắp tắt hẳn, chạng vạng trong tâm khảm mỗi người đang dần nuốt trọn lấy họ. Nó dừng bước không vì lí do gì, hoặc vì một lí do mà nó không biết, nhưng nó đã dừng lại. Nó dừng lại, hướng cặp ngọc thạch anh về phía đám người đó, thững thờ.

[ Xin lỗi mọi người. Mình về trước — ]

Một cô gái nhỏ lặng lẽ rời khỏi đám người ấy, cúi gằm mặt như muốn giấu bặt đi những cảm xúc đang mồn một hiện rõ trên gương mặt thanh tú. Nước mắt nhiều lắm, đau nhiều lắm, như thể cuộc sống bất chợt mất đi toàn bộ sắc màu. Nước mắt nhiều lắm, nhòe bức họa đời cho rồi. Đau nhiều lắm, nát bức họa cho đời rồi. Và nó chợt kkhựng lại.

[ Ann-chan ~ Ann-chan ~ Là tớ Dream đây ~]

Nó nở nụ cười rạng rỡ, nó cảm thấy hạnh phúc. Cô gái đó đúng là Izu Annie rồi, đúng thật rồi, không sai được. Mái tóc đó, đôi mắt đó, khuôn mặt đó, nó không thể nhầm lẫn được, đặc biệt khi cảm xúc của nó trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nó chạy thật nhanh tới đó, nó phải gặp Ann-chan, nó đã tìm ra Ann-chan rồi, không mất đến nửa ngày. Nó mong được gặp Ann-chan, nó nhớ Ann-chan, tâm trí của nó hoàn toàn ngập tràn những hình ảnh về Ann-chan kể từ phút giây đó. Ann-chan, nó đang tới gần, Ann-chan đang nghĩ gì? Ann-chan sẽ vui chứ? Ann-chan sẽ đón nó chứ? Ann-chan sẽ hạnh phúc khi được gặp nó chứ?

— Ann-chan hốt hoảng và tránh xa nó ? —

[ Cô là ai? ]

— Ann-chan không nhận ra nó ? —

[ Cậu sao vậy ~ Dream đây mà ~ ]

— Ann-chan phẫn nộ và la nó ? —

[ Đừng đùa !! Đừng có đùa !! Không vui chút nào đâu !! Dù cô có là ai thì biến đi ngay đi !! ]

— Ann-chan rơi nước mắt và sầu muộn hơn ? —

[ Sao lại thế ~ Tớ Dream đây mà ~ Cậu không nhận ra tớ sao Ann-chan ~ ]

— Ann-chan sợ hãi và chạy khỏi nó ? —

[ Đến giờ cô còn đùa được sao !! Hamasaki Dream mà tôi biết đã chết rồi !! Tôi vừa đi dự tang cậu ấy xong !! ]

— … Ann-chan … —

Cô gái bé nhỏ quay người thật nhanh, bỏ đi một mạch, chỉ để lại những tiếng nấc cứ đọng mãi nơi từng giọt không khí. Hình bóng khuất dần dưới cái ảo diệu của sương sớm, mọi thứ lại trắng. Không có mùi thuốc sát trùng, nhưng trắng rã tới lạc lõng cả nỗi lòng, sắc trắng vẫn còn đeo bám nó. Con bé tóc vàng chôn chân xuống đất, mặc cho thiên nhiên có chuyển động quanh mình, không nhích bước nổi nữa, hóa đá suốt một quãng lâu. Cái trắng rã vẫn đeo bám nó, dai dẳng.

— Hamasaki Dream đã chết rồi —

[ Tôi — ]

— Izu Annie vừa đi dự lễ tang của Hamasaki Dream —

[ — là ai? ]

___

Hiện nó đang ngồi trong phòng khách của một tòa nhà lớn sang trọng, thật ra cũng chẳng quá ‘lớn’ và ‘sang trọng’ như người ta vẫn nói, chỉ là nó chưa lui tới nơi nào như thế này thôi. Nó đăm đăm cặp ngọc thạch anh vào tách trà đang phả từng luồng hơi nóng vào khuôn mặt trắng sáp như búp bê của nó. Nó không uống, không phải vì khuôn mặt kì dị nó thấy được trên mặt tách trà thay vì gương mặt lúc nào cũng hớn hở cười toe của mình, chỉ đơn giản là nó không uống.

[ Nếu tôi không phải Hamasaki Dream — Thì tại sao tôi lại có những cảm xúc của cô ấy về Izu Annie? ]

Nó đặt câu hỏi sau khoảng 13 phút im lặng, gương mặt vẫn bình thản một nụ cười, che giấu cái gượng gạo đến mức tuyệt hảo để không ai nhận ra những gì đang xoáy chặt tâm can nó lại. Nó gọi vào số điện thoại và tìm theo địa chỉ in trên tấm bìa bé bé con con mà vị bác sĩ nọ mới đưa hồi sáng, và tìm được đến đây. Nó cũng không rõ mình đang làm gì nữa, không rõ rốt cuộc mình đang gián tiếp cầu xin ở người này điều gì, một lời an ủi cho cái phũ phàng nó hứng chịu về thân phận mơ hồ của mình ư? Nó còn không chắc mình có phải Hamasaki Dream hay không mà.

[ Làm sao cô biết chắc những cảm xúc đó là của Hamasaki Dream ?~ Cũng như việc cô gái kia là Izu Annie ?~ ]

Hắn hớp một ngụm trà dù cho chỉ chạm nhẹ vào tách cũng thấy bỏng rát cả tay, điềm nhiên trả lời bằng một câu hỏi khác mà hẳn sẽ không ít người khi nghe muốn hất ngay nước sôi vào mặt hắn. Họ tìm đến hắn cũng đều chỉ có một lí do, vì họ nghe nói hắn hầu như luôn dùng những bí ẩn của nhân gian làm trò tiêu khiển, vò nát và đùa nghịch những gì mơ hồ chỉ trong một lòng bàn tay. Và cái họ muốn, là một câu trả lời thỏa đáng, chứ không phải những câu hỏi để họ thêm rối lòng. Nhưng với con bé, nó thực sự cảm thấy ở người này chút gì đó hứng thú. Nó cứ đăm đăm quan sát mái tóc đen xơ xác mà thoáng chốc như ẩn sắc đỏ tăm tối thoắt ẩn thoắt hiện dưới nắng ngày. Nó tự hỏi sao mắt trái người này phải đeo băng bịt lại, nó không ngừng quan sát thật kĩ từng cung bậc xúc cảm chưa từng hiện hữu trên con ngươi loãng đỏ khẽ khép hờ phía bên kia.

[ Tôi không tìm hiểu gì cả. Tôi chỉ đơn giản là tôi biết ]

Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra một cách mất thì giờ, cứ cách vài phút lặng thinh lại có một câu hỏi được đặt ra, và sau mỗi câu trả lời lại là những phút giây tĩnh lặng ấy. Một tiếng trôi qua, và mọi chuyện vẫn chưa đi được đến đâu cả, cuộc đối thoại dường như trở nên nhàm chán hơn bao giờ hết, không có câu trả lời, chỉ là những lời đáp lại dính đầy uẩn khúc.

[ Có thể cô đang bị thay thế ~ ]

Khóe miệng vẽ thành một nụ cười, đầu lưỡi ngân nga tưởng như đang hòa tấu một bản nhạc kì dị, cũng vào lúc tách trà trên tay con bé chỉ còn là những mảnh sứ vỡ tan và dòng nước đục màu loang lổ vẫn còn nghi ngút bốc hơi.

— Hết giờ tiếp khách rồi đấy —

Anh chặn họng hắn lại bằng việc thọc lưỡi mình vào sâu trong vòm miệng hắn, quét một vòng rộng và khuấy đảo cho hắn không còn lấy một giây mà thở. Anh đớp trọn lấy bờ môi thô ráp nhợt nhạt của hắn, làm chủ hoàn toàn khuôn miệng ẩm ướt của hắn, nhai nghiến lấy chiếc lưỡi xấc láo toàn hé ra những giọt mật ngọt ngào ẩm độc của hắn. Là người duy nhất có thể kiểm soát hắn theo cách của riêng mình, việc khiến hắn rơi vào mê muội của những nụ hôn mê đắm đã là việc thường tình mỗi lần dục vọng trong anh thèm khát ngắm nhìn những hình ảnh khổ sở của hắn mà không ai có thể thấy được.

— Tuy nhiên chúng ta đang có một vị khách không mời mà đến ở đây —

[ Xin lỗi tôi không đến đây để xem cảnh nóng và những giờ phút riêng tư của các vị ~ ]

— Đuổi cô ta đi và chúng ta có thể quyện chặt lấy nhau ngay bây giờ —

[ Ai lại muốn hãm hại cô như vậy ~ Chúng sẽ nhận được gì ~ Cô và các bạn sẽ bị hậu quả gì ~ Nhất là Izu Annie đó ~ ]

Anh khó chịu trèo lên chiếc sofa nơi hắn ngồi gác chéo chân nãy giờ, bật thẳng 3 chiếc cúc áo hắn cùng 1 lúc rồi đặt lên vùng da cổ trắng bệch của hắn những vết bầm vừa tím vừa đỏ một cách ướt át. Hắn dường như không biểu lộ chút cảm xúc nào, dù là phản ứng trở lại hay chống cự những hành động ấy, mà cũng có thể dễ dàng hiểu được nguyên nhân khi có một cặp mắt thứ ba đang quét khắp căn phòng trong cái loãng xẹt của cái đông vô hình. Tất nhiên con bé không phải loại hay soi mói người khác, chỉ là bất cứ ai trong trường hợp này cũng sẽ vô thức hướng mắt về những hình ảnh tế nhị dù cho trong đầu có muốn hay không.

— Nếu ngươi còn giữ cô ta lại thêm 1 tích tắc nào nữa, lần này ta sẽ không cho ngươi được đứng dậy nổi đâu —

[ Vâng. Cảm ơn ]

Con bé kéo nhẹ cánh cửa và chuẩn bị bước ra khỏi đó, mất một vài giây để nó khựng lại mà nhìn đăm đăm vào cái ổ khóa cửa, không vì lí do gì cả. Chỉ là con bé ngẫm lại, nó đến đây vì đi theo địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp và số điện thoại để tiện liên lạc, chưa hề nhắc đến tên của kẻ mà mẩu giấy bé con ấy hướng tới. Thường thì, nó cũng không quá để tâm đến việc người ta tên là gì, nhưng đôi khi, nó cần một cái tên để có thể phân biệt và ghi nhớ những ai nó đã từng gặp gỡ.

[ Tôi phải gọi anh là gì? ]

Nó thoáng bị cái lạnh làm cho rùng mình, cơn gió này không tự nhiên mà đến. Nó dường như không ngoảnh lại ngay như nó đã dự tính, nó không biết nữa, nó dừng lại đột ngột. Và rồi nó nghe được giọng hắn, nhẹ nhàng lướt giữa bầu không khí lạc lõng, đâm thủng vào đó từng cái lỗ sâu hoắm mà đẩy âm điệu từ giọng nói của mình qua.

[ Cứ gọi tôi là Mr. Rozsika ~ ]

Căn nhà biến mất, con bé thấy mình đang chơi vơi giữa một bãi đất hoang.

— Ngoan lắm —

Hoặc không phải là biến mất, mà chỉ là một sự tồn tại vô hình.

[ Em luôn luôn nóng vội như vậy ~ ]

— Là ngươi khiến ta sốt ruột —

[ Anh chỉ trễ có vài giây thôi mà ~ ]

— Vài giây cũng là trễ, đáng phạt —

[ Woah ~ Anh đợi câu này mãi ~ ]

___

[ Tôi là ai? ]

Bước chân con bé nặng trĩu như thế kéo lết phía sau gót là cả tấn đá vậy, mà nó nghĩ là lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy vậy. Nó không phải loại người quá dị ứng với những vấn đề quá đỗi mơ hồ, nhưng khi đã trở thành trung tâm của sự mơ hồ nó mới thấu hiểu. Thấu hiểu rằng, một khi đã bị sương mù che phủ, mọi thứ không hề đơn giản như đứng ngoài ngắm nhìn kẻ khác bị sương mù phủ che.

— Hamasaki Dream mà tôi biết đã chết rồi —

Hay nó thực sự đã nhầm? Hay nó chỉ vô-tình trông giống Hamasaki Dream? Hay những thử vật dụng ấy chỉ đơn giản là sự nhầm lẫn hoặc ai đó đã giao cho nó giữ gìn? Hay nó chỉ đơn giản là ngộ nhận những cảm xúc giành cho Izu Annie cũng như việc ngộ nhận mình là Hamasaki Dream? Hay nó chỉ đơn giản là con bé may mắn thoát chết từ tai nạn giao thông trái với cô gái xấu số mà nó tưởng nhầm rằng đó là mình?

— Tôi vừa đi dự tang cậu ấy xong —

Con bé cảm thấy đầu óc mình đang quay cuồng, nó thậm chí không còn nhìn rõ cảnh vật xunh quanh nữa. Đầu nó đau, nó không biết tại sao, chỉ đơn giản là nó thấy như có cái gì vừa giáng mạnh xuống đầu mình. Nó muốn ngã xuống và nhắm nghiền mắt lại ngay tức khắc, mà có vẻ như bước chân nó cũng không còn vững nữa rồi. Nó chao đảo như một con bé say rượu, nó cảm giác như toàn bộ cơ thể đều đã đồ rạp xuống mặt đường. Nó thấy cái thô ráp, cái bụi bẩn từ tấm thảm mà con người không ai không giẫm đạp lên đang áp lên da thịt. Nó loáng thoáng thấy một bóng người ở rất gần mình, nhưng nó không thể nhìn ra hay nhớ ra đó là ai. Nó chợt muốn ngủ, đôi hàng mi xinh đẹp từ từ hạ xuống, khép lại, và đưa nó vào một thế giới chỉ toàn màu đen.

[ Hay chỉ đơn giản là — tôi điên rồi? ]

Cảnh tượng trước mắt con bé hiện giờ là một nhà kho cũ kĩ, ẩm mốc và đầy bụi bẩn. Nó thấy có cái gì lành lạnh bao lấy hai cổ tay mà hạn chế mọi cử động của nó. Nó khẽ nhăn mặt ngay khi khứu giác nhận ra một thứ mùi khó chịu đến kinh khủng, nuốt trọn lấy hai chữ không-khí tồn tại ở nơi này, vừa nồng vừa tanh. Nó thấy nó không chỉ có một mình, có một người ở bên cạnh, đang nằm, con bé nhìn không rõ, có lẽ nó vẫn còn choáng váng. Nó chỉ lờ mờ thấy một mái tóc bù xù, bộ trang phục nhàu nát, và một vũng đỏ loang lổ dưới sàn.

[ Chúng ta sẽ trừ khử con bé càng sớm càng tốt ]

Nó nghe hai giọng nói lạ, ở phía xa xa, nhỏ nhưng đủ để nó nắm bắt được những gì đang xảy ra. Mắt nó giờ đã nhìn được rõ hơn, nhưng hai kẻ đó đeo khẩu trang bao kín mặt, ăn mặc như hai vị bác sĩ, nó không biết đó là ai. Nó thấy những vật sắc nhọn, dài và sáng bóng, ngay cái đầu nhọn hoắt còn dinh dính cái gì đỏ lòm đến phát tởm. Nó nghe rõ được từng tiếng đế giày va chạm với mặt đất, không gian không một tiếng động tĩnh lặng đến lạnh sống lưng. Đâu đâu có tiếng kim loại lạch cạch va chạm, hình như là ở một hướng khác, vì cửa sổ khá thấp nên nó có thể thấy, vẫn còn có những kẻ khác, nó cũng nhận ra mọi thứ xung quanh một cách dễ dàng hơn. Cáng cứu thương, giường gắn bánh xe, cái khay còn nước đựng vài thứ sắc nhọn khác, chiếc túi và ống nhựa trong suốt treo lủng lẳng, và người đang nằm gần nó.

[ Chúng ta hành động ở đây có hơi lộ liễu quá không? ]

Tiếng đế giày, nhiều hơn, vang hơn.

[ Mày chớ có lo. Tao đã thu xếp cả rồi ]

Tiếng kim loại, nhiều hơn, vang hơn.

[ Vậy còn lão già kia? Có phải thừa thãi quá không? ]

Những cái bóng đang lớn dần, và rõ dần.

[ Lão mà sống thì chắc chắn sẽ báo cớm. Chả chừa đâu ]

Giọng nói lạ, rõ hơn, gần hơn, và cả lạ hơn.

[ Lần này phải 50/50 đó. Tao phần mày não, để tim cho tao ]

Tiếng đế giày, nhiều hơn, vang hơn.

[ Khoét đầu nó, moi cái thử tởm lợm bên trong ra mà không làm nát ]

Tiếng kim loại, nhiều hơn, vang hơn.

[ Khoét thịt nó, moi cái thứ tởm lợm bên trong ra mà không làm nát ]

Những cái bóng đang lớn dần, và rõ dần.

[ Ruột, gan, phổi, những thứ khác, cứ để cho mấy thằng kia xử lí ]

Giọng nói lạ, rõ hơn, gần hơn, và cả lạ hơn.

— Cánh cửa được kéo xoạch ra, chúng bước vào, những vị bác-sĩ, với dụng-cụ trên tay, chuẩn bị tiến hành một ca phẫu-thuật đáng nhớ —

Nhưng nạn nhân đã không còn ở đó nữa.

___

[ Vậy là cô đã có một cuộc tẩu thoát hoành tráng phải không ?~ ]

[ Cũng chẳng vinh dự lắm. Chúng thật ngốc. Chiếc còng ấy quá lớn so với tôi ]

[ Nhưng cách chúng dàn dựng như những vị bác sĩ cũng ấn tượng đấy chứ ~ ]

[ Chúng đã giết vị bác sĩ đã chữa trị cho tôi. Ông ấy vô tội ]

[ Chà ~ Tình hình có vẻ căng đây ~ Cô có nghĩ chúng chính là những kẻ đứng sau vụ này ?~ ]

[ Tôi đã từng nghĩ mình điên, hoặc ít nhất là ngộ nhận. Nhưng khi nhận ra hành động của những kẻ đó, tôi đã biết ]

[ Cô không định sẽ lại tìm đến những kẻ đó đấy chứ ?~ ]

[ Nếu đó là cách duy nhất. Tin tôi đi, tôi cũng chẳng mặn mà gì việc gặp lại chúng đâu ]

[ Nhưng cô có nên xem xét lại tình hình chứ ~ Chúng đông, có vũ khí, và, cô lại chỉ có một mình ~ ]

[ Tôi tưởng chúng ta ở cùng một phe ?~ ]

[ Ồ ồ tất nhiên tôi ở phe cô rồi ~ Nhưng việc ở cùng phe và cùng lao đầu vào nguy hiểm là khác nhau đấy nhé ~ ]

[ Tôi biết ~ Tôi chỉ cần một số thông tin ~ Tôi sẽ tự mình xử lí ~ ]

Con bé khẽ cựa quậy làm tấm poster cỡ lớn trên người nó tuột xuống, nó ngồi dậy và vươn vai. Hình như nó đã mơ một lúc, nó cảm thấy mệt mỏi và đã ra nằm ở ghế đá ngoài công viên, ai ngờ hai mí mắt cứ thế nhắm xuống. Kì lạ là nó vẫn an toàn, chứ thường mà ngủ lộ liễu thế này có mà mất mạng như chơi, và trong trường hợp này thì đúng là còn hơi cả kì lạ. Nó vừa mơ, nhưng nó nghĩ đó không chỉ là một giấc mơ bình thường, có lẽ Mr.Rozsika có một thứ ma lực nào đó có thể nói chuyện với người khác trong mơ. Nó thực sự cảm thấy như kẻ đó đã ở đây, nói chuyện với nó, đưa nó những thông-tin nó cần, và rồi biến mất như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.

— Tôi vừa đi dự tang cậu ấy xong —

Tâm trí nó bị lấp đầy bởi những hình ảnh ấy, đôi chùm tóc quá gối đen óng mượt mà, cặp ngọc thạch anh thuần khiết, long lanh hai dòng lệ ướt nhòa tràn xuống hai gò má nhợt nhạt, xua đuổi, và tránh xa khỏi nó. Nó vẫn chưa nhớ ra những kẻ đó là ai, nhưng giờ việc đó không còn quan trọng nữa, những kẻ đó đã chia cách nó khỏi Ann-chan, đó mới là điều đáng để tâm. Nó sẽ tìm ra sào huyệt của chúng, tìm ra âm mưu của chúng, nhanh chóng báo cảnh sát và để họ quét sạch cái hang ổ đầy bụi bẩn ấy, thế là xong. Có lẽ ở đó sẽ có bằng chứng, bằng chứng rằng nó, Hamasaki Dream, vẫn còn sống, chứ không như những người khác nghĩ, chứ không như Ann-chan nghĩ.

— Hamasaki Dream mà tôi đã biết đã chết rồi —

Không, Hamasaki Dream vẫn chưa chết, nó vẫn còn sống đây, và nó sẽ vạch trần bức màn giả dối này. Nó sẽ không để hỏa mù che mắt Ann-chan nữa, nó sẽ không để hỏa mù chia cách nó và Ann-chan nữa, nhất định thế. Nó và Ann-chan sẽ trở lại như xưa, là những người quan trọng nhất của nhau, vượt qua ranh giới tình bạn, như bức ảnh mà nó đã mang bên mình. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế, khoét đi một mảng kí ức của nó, mà nó vẫn có thể giữ chặt tấm hình ấy, tấm hình nó và Ann-chan, thì chắc hẳn, đó là thứ vô cùng quan trọng.

[ Ann-chan, nhất định chúng ta sẽ quay lại với nhau ~ Tớ hứa đấy ~ ]

___

Bầu trời đã tối đen như mực, và lúc nó bắt đầu cuộc tìm kiếm là 1h chiều, kể ra cũng không uổng công. Nhà kho bỏ hoang đúng là một nơi lí tưởng cho những kẻ mang hành tung bất hợp pháp mà, chúng tập chung hết ở đây, những tên lúc nãy. Chúng đang bàn bạc gì đó, con bé nấp sau một thùng hàng lớn gần đấy và cố nghe xem tâm điểm của cuộc nói chuyện là gì. Đúng như nó nghĩ, có liên quan đến nó, chúng bàn bạc việc sẽ tìm nó và xử lí nó như thế nào, nó nghe hết được từ đầu tới cuối không sót một lời. Chỗ nấp này rất an toàn, đủ gần để nó nghe được giọng lũ kia oang oang hết từ A đến Z kế hoạch của mình, và đủ xa để con bé có thể gọi điện cho cảnh sát mà không bị nghe thấy. Nó lấy trong túi xách ra chiếc điện thoại, và bắt đầu bấm máy.

[ Moshimoshi? ]

Đầu dây bên kia đã bắt máy, mọi việc dường như hết sức suôn sẻ.

[ Vâng. Cháu phát hiện ra một nhóm người có hành tung rất mờ ám ạ ]

Nó điều chỉnh để giọng mình vừa phải, đủ lớn để đầu dây bên kia nghe được, đủ nhỏ để chúng không nghe thấy.

[ Ở một nhà kho bỏ hoang ạ. Địa chỉ hình như là — ]

Một bóng đen hiện lên, lớn dần, bao lấy cả hình hài nó mà in lên mặt thùng hàng.

[ Moshimoshi? Cháu gái? Moshimoshi? ]

Chiếc điện thoại rơi nặng nề đánh cạch xuống nền xi măng, thoáng có xuất hiện những kẽ nứt nhỏ trên màn hình.

[ Chết tiệt ]

Con bé chạy hết tốc lực của mình, chết tiệt thật, nó quên mất là vẫn còn một kẻ nữa. Và hắn đang đuổi sát nút, tay lăm le con dao cỡ bự, vậy là không xong rồi. Nó gắng tăng tốc, nhưng dường như nó đã đạt tới giới hạn của mình. Mồ hôi nó vã liên tục, vừa vì lo mình sẽ lâm đường cùng, nhưng chính là vì nó đã chạy quá sức. Nó muốn tìm một chỗ thật kĩ mà chốn tạm và nghỉ chân một lúc, chứ cứ chạy mãi cũng không thể thoát được. Nhưng tình hình là, mọi thứ lại càng rắc rối hơn, lũ còn lại vũ khí trong tay đang chạy tới ngay trước mặt. Và chỉ trong vài giây nữa, chúng sẽ hoàn toàn bao vây nó lại.

— Chúng đông, có vũ khí, và, cô lại chỉ có một mình —

Bất giác nó dừng lại đột ngột, đúng lúc kẻ phía sau đang chỉ cách nó có nửa bước chân. Nó không nghĩ gì cả, chỉ xoay một vòng ra sau kẻ đó, động tác nhanh gọn không chút dư thừa. Nó không nghĩ gì cả, chỉ lợi dụng dáng chạy của kẻ kia mà bẻ ngoặt tay hắn ra sau, huých mạnh vào sau khuỷu chân và đẩy hắn ngã rầm xuống. Nó không nghĩ gì cả, chỉ nhấc lên thật nhanh con dao đã tuột khỏi tay hắn mà lăn lóc ngay gần đấy, giơ lên cao.

— Và chém xuống —

Cái thứ đỏ lòm tanh ngòm đó cứ thế tóe lên mặt nó, bết lên mái tóc nó, dính lên quần áo nó, nhuốm đỏ nó. Đôi đồng tử của nó như thình lình co lại, nó cảm giác như trong phút chốc mọi thứ bỗng chậm lại một cách bất thường, đủ để nó chứng kiến cảnh tượng này. Cảnh tượng lớp da toạch rách, nát nhừ lớp thịt, vụn vỡ xương, và máu túa tung. Một cảm giác kì lạ trỗi dậy trong lòng nó, ập tới một cách đột ngột, như bỗng dưng kiểm soát lấy hành động và để nó gây nên cảnh đổ máu. Nó muốn, nó muốn tận hưởng, nó muốn tận hưởng cảm giác này, nó muốn tận hưởng cảm giác này lâu hơn, nó muốn tận hưởng cảm giác này lâu hơn và toàn vẹn hơn.

[ Đại ca !? ]

Là tiếng chúng, lũ còn lại, có lẽ chúng đã tụ tập đông đủ xung quanh con bé rồi. Nó có thể hình dung ra nét mặt của chúng dù không hề ngước mắt lên, dù nó cũng chẳng khặng định những gì mình nghĩ là đúng hay sai. Nhưng chắc chắn chúng đang run rẩy, nó có thể cảm thấy điều đó, thì ra lũ này cũng tầm thường vậy thôi. Lần đó ra oai vì chúng đã thâu tóm nó dễ dàng, nhưng giờ khi chứng kiến đại-ca của mình đang bỏ xác dưới tay con bé này, quan niệm của chúng phải thay đổi rồi. Phải thay đổi rồi, phải thay đổi rồi, các người thấy rồi chứ, các người thấy rồi chứ

[ Tôi sẽ tự mình xử lí ~ ]

Chỉ trong chốc lát, cả một khu vực lớn trong nhà kho như trở thành cái lò chặt thịt người.

— Ann-chan, tớ sắp về với cậu rồi đây —

Con bé muốn lục soát những thứ đồ dùng ở đây trước khi rời đi.

— Ann-chan, tớ sẽ phơi bày sự thật cho cậu thấy —

Có lẽ nó sẽ tìm ra một thứ nào đó làm bằng chứng cho việc mình vẫn còn sống.

— Ann-chan, bọn chúng đều chết cả rồi, cậu không cần phải sợ nữa đâu —

Có lẽ cuốn băng cát sét đề mấy chữ tuyệt-mật này sẽ chứa đựng đáp án mà nó mong muốn.

— Ann-chan, chúng ta sẽ sớm trở về bên nhau thôi —

Nó đeo tai nghe vào, và bật băng lên.

___

[ Cô đã bị kết tội — ]

[ Không thể như thế được — ]

[ Dream-chan làm ơn — ]

[ Cô sẽ phải chịu hình phạt — ]

[ Đừng chạy trốn mà — ]

[ Dù cô có chạy đâu — ]

[Xin lỗi Ann-chan — ]

[ Chúng tôi cũng sẽ lùng — ]

[ Tớ không thể ở lại — ]

Hộp cát sét rơi xuống, con bé xanh mặt sững sờ.

— Thế này là sao …? —

[ Vậy là cô đã biết ~ ]

Con bé giật mình quay lại, là hắn, kẻ trên danh thiếp.

[ Mr.Rozsika — thế này là sao ? ]

Dường như con bé đang run rẩy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

[ Để tôi kể cho cô nghe sự thật ~ ]

Con bé nuốt nước bọt, những gì nó nghe được như đâm thẳng vào tim.

— Thật ra cô đến từ một chiều không gian khác —

— Những kẻ đó có thù hằn với cô từ lâu nên muốn giết tất cả ‘cô’ ở tất cả những thế giới song song —

— Cô đi theo chúng với mục đích ngăn cản những cuộc tàn sát chính mình —

— Nhưng đã có trục trặc xảy ra khi cô bị tai nạn và tưởng rằng mình thuộc về thế giới này —

— Còn chúng thì đã toại nguyện giết được tất cả ‘cô’ ở những thế giới song song khác —

— Mục tiêu cuối cùng là chính cô và chúng sẽ hoàn toàn đạt được tâm nguyện của mình —

Con bé dường như rơi vào lạc lõng đến không đứng vững nội.

[ Nhưng giờ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn phần nào khi cô một mình hạ gục được hết tất cả bọn chúng một cách dễ dàng ~ ]

Đầu óc con bé quay cuồng trong ảo giác vô định vì những gì vừa xảy ra.

[ Nhưng nếu cô không mau mau trở về thế giới của mình thì mọi chuyện sẽ lại trở nên tồi tệ đó ~ ]

Mọi thứ dường như trào lên cổ họng, con bé bỗng muốn nôn, nó không biết nữa.

[ Izu Annie ở thế giới của cô vẫn an toàn, và nếu cô trở lại, chiều không gian sẽ ngừng hỗn loạn, và mọi thứ sẽ kết thúc êm đẹp ~ ]

Nó ngước lên, nó không khóc, nhưng có cái gì đó vừa cay vừa đắng đang khiến nó khó chịu vô cùng.

[ Ngươi … biết mọi chuyện từ đầu sao …? ]

Hắn chỉ cười khẩy thay cho câu trả lời, hoặc cũng có thể đó chính là câu trả lời của hắn.

[ Tại sao tới giờ ngươi mới nói …? ]

Nó cố giữ mình tình táo, không để cơn đau đầu kinh khủng làm mình gục xuống vào lúc này.

[ Tôi muốn đợi tới thời điểm thích hợp ~ Nếu không cô sẽ chỉ nghĩ tôi điên mà thôi ~ ]

Hắn nói, rồi lẩm bẩm điều gì đó, một cái hố đen hiện lên, rồi dần dần được thay thế bởi hình ảnh người con gái ấy, Izu Annie.

[ Chỉ cần bước qua nó, cô sẽ trở về đúng thế giới của mình, và mọi thứ sẽ lại trở về như cũ ~ ]

Nó loạng choạng đứng dậy, ngắm nhìn cánh-cửa ấy mãi một hồi, dường như lòng nó vẫn còn uẩn khúc, điều gì đó chưa được giải thích.

[ Tôi sẽ — trở về với Ann-chan chứ? ]

Có lẽ nó đang lắp bắp, thứ cảm xúc mãnh liệt ấy lại trào lên trong nó, mỗi khi nghĩ về Izu Annie, nó lại không nén nổi xúc động.

[ Tôi có thể lấy tính mạng ra đảm bảo điều đó ~ ]

Khóe miệng hắn lại vẽ thành một nụ cười, lặng lẽ ngắm nhìn con bé bước qua cánh-cửa và mất hút dần ngay khi được khép lại.

[ Vĩnh biệt, Dark Dream ~ ]

Con bé từ từ mở mắt, cái trắng xóa dần tan đi mà thay vào đó là khung cảnh bình minh đầy sắc màu. Nó có thể cảm nhận hương vị của sự sống đang ngập tràn quanh khoảng không gian mà nó vừa đặt chân tới. Bầu trời hửng lên một góc trong thứ sắc màu nồng ấm lãng mạn tới kì lạ, từng đợt không khí trong vắt đang đua nhau ngập tràn hai lá phổi của nó. Nó hít một hơi thật dài, nó có thể cảm nhận được từng tiếng nhạc vô hình đang chảy dọc theo làn gió thoảng, thoáng qua tai nó. Nó đưa mắt mình ra thật xa, nó thấy một khung cảnh tuyệt vời đang dần hiện rõ trước mắt, để nó thấy được cái ấm áp khi một ngày mới bắt đầu hửng nắng. Và phía kia, nó thấy một bóng người.

[ Ann-chan? ]

Nó thấy một người con gái, mang bên mình những sắc màu u tối nhưng đẹp rạng ngời dưới bình minh hửng nắng. Tóc dài quá gối buộc hai chùm mỏng thướt tha đùa nghịch với từng ngọn gió, óng ả một màu đen dịu dàng mà bóng đêm cũng phải e dè. Màu mắt thạch anh giống nó, sắc thái thì khác một trời một vực, nhưng vẫn rất đẹp, đủ đẹp để khiến nó mê đắm dù chỉ là ngắm nhìn qua một tích tắc.

[ Ann-chan ~~! Đúng là Ann-chan rồi ~~! ]

Cô gái đó đúng là Izu Annie rồi, đúng thật rồi, không sai được. Nó chạy thật nhanh tới đó, nó phải gặp Ann-chan, nó đã tìm ra Ann-chan rồi, không mất đến nửa ngày. Nó mong được gặp Ann-chan, nó nhớ Ann-chan, tâm trí của nó hoàn toàn ngập tràn những hình ảnh về Ann-chan kể từ phút giây đó. Ann-chan, nó đang tới gần, Ann-chan đang nghĩ gì? Ann-chan sẽ vui chứ? Ann-chan sẽ đón nó chứ? Ann-chan sẽ hạnh phúc khi được gặp nó chứ?

— Ann-chan … không còn là Ann-chan ? —

Cô gái đó quay lại, trưng hai hốc mắt sâu hoắm xoáy nát khuôn mặt với cái miệng chi chít những đường chỉ khâu còn nhẹp đỏ.

[ Dream-chan ~~ Mừng cậu trở về ~~ ]

Cô gái đó quàng hai cánh tay co quắp như hai cành cây khô, quấn chặt lấy nó mà tiến gần khuôn mặt đang càng lúc càng biến dị một cách tởm lợm về phía nó. Nó không thoát ra được, nó cảm thấy như đang có nhiều cánh tay khác xuất hiện và quắp lấy nó. Nó cố vùng vẫy, nhưng chúng quá đông, những cái xác không hồn với bộ mặt toạc rách và cơ thể tong teo như da bọc xương, đang vây lấy nó. Siết chặt lấy nó, không để nó chạy, không để nó thoát, những cái xác không hồn, mỗi lúc một đông hơn. Cho đến khi nó nhận ra, mình hoàn toàn đã chìm sâu xuống đáy của thứ vòng vây này, nó cảm thấy da thịt mình như đang co lại, và mặt mình đang xuất hiện những vết nứt.

— Tôi … là ai? —

Một tiếng hét như cào xé âm thanh, vang lên giữa hư vô không một bóng người, rồi vụt tắt ngay sau đó.

___

[ Ngươi làm vậy có là quá đáng lắm không? ]

Người con trai ấy tuột tấm áo yukata xuống khỏi cơ thể mình, trườn lên người hắn, trên chiếc giường lớn trong căn phòng chỉ có hai người.

[ Đó là cách duy nhất, con bé phải trở lại thế giới của nó ]

Hắn khẽ ngửa cổ khi thân thể phía trên ép sát vào mình, mặc nhiên để anh thiêu nóng mình.

[ Nhưng con bé vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra, và ngươi cũng không hoàn toàn cho nó biết sự thật ]

Bờ môi bỏng sát từ từ rà khắp làn da nhợt nhạt, tẩm ướt nó bằng chứ gia vị của riêng mình, đặt lại ở vài chỗ sự tím tái, in ấn ở vài nơi những dấu hôn đỏ ửng.

[ Dù sao thì … ác giả ác báo mà phải không ~ ]

Quện chặt lấy nhau trong một nụ hôn sâu, ướt át và nóng bỏng.

[ Dù sao con bé cũng tới đây vì cầu cứu ngươi mà ~ ]

Cái lạnh cuối thu dường như không còn ảnh hưởng tới hai thân xác trần trụi ấy nữa.

— Dark Dream đã biến cả thế giới của mình thành những thây ma không hồn —

— Trốn tránh sự kết tội, con bé chạy sang thế giới khác cầu cứu Mr.Rozsika —

— Chính sự nhiễu loạn của các chiều không gian đã giết chết Hamasaki Dream —

— Những người đuổi theo nó muốn đưa nó về chịu tội theo cách của họ —

— Izu Annie của thế giới đó là người đầu tiên bị Dark Dream giết chết —

— Việc nó gặp tai nạn, tưởng mình là Hamasaki Dream, chỉ là tình cờ —

— Và giờ Mr.Rozsika đã đẩy nó trở về với chính thế giới của mình —

— Để Dark Dream chịu tội, theo chính cách mà nó đã gây ra —

___

[ Tôi là ai ]

[ Cô là một trong số chúng tôi ]

— EnD —

Title : Follemente Innamorato

Author : Tsubasa Kumiho

Genre : shounen_ai, romance, mystery, angst, psychological, happy-end  

Rating : T

Pairing : D18tyl

Warning : OOC

Summary : Anh ấy vẫn nhớ tôi, nhưng dường như những tình cảm chúng tôi đã trao nhau giờ đây đã mất tích khỏi con người anh ấy

 

 

“Tiamo, Kyoya”

Di chứng từ vụ tai nạn lên anh ấy không nhiều, các vết thương bên ngoài không đáng kể, các bác sĩ nói anh ấy chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần rồi có thể xuất viện, về với nhà Cavallone.

Anh ấy vui vẻ nói chuyện với các cận vệ, đặc biệt là quản gia Romario, tôi có thể thấy được sự rạng rỡ của anh ấy vẫn không phai nhạt dù cho đang khoác trên mình sự xanh xao của một bệnh nhân.

Tôi đã quá quen với vẻ mặt ấy, vẻ mặt đáng ghét đã theo đuổi tôi suốt 10 năm rồi, và chẳng biết tự bao giờ tôi đã bị thứ ánh sáng chói lóa ấy cuốn hút, đúng là đáng ghét.

Sa phải lưới tình với anh, cũng như cách anh sa vào lưới tình của tôi, một cách tự nhiên không buộc ép, và cách chúng ta đến với nhau sau 10 năm dường như vẫn mặn nồng như vậy.

Chiếc kim đồng hồ nhích bước, các thuộc hạ của anh lui ra, có lẽ đã tới lúc thích hợp để tôi vào thăm anh, thăm cái vẻ mặt hậu đậu đến đáng ghét lúc nào cũng tự làm mình bị thương đó, thăm tình nhân của tôi.

Qua những gì chứng kiến khi nãy, cộng với lời bác sĩ, vậy là trí nhớ của anh ấy không bị tổn thương, anh ấy vẫn nhớ mọi người mà, Romario còn bảo ban nãy chính anh ấy đã kêu thuộc hạ lui để nói chuyện riêng với tôi.

Bước vào căn phòng trắng đến rợn ngợp nồng nặc mùi thuốc sát trùng, anh nằm trên giường, dường như đã khỏe lên nhiều, mỉm cười và đợi chờ tôi bước đến.

Là do tôi thấy thế, hay dường như anh không còn chói chang như những ngày còn quấn quýt nhõng nhẹo với tôi ở dinh thự bởi đây là bệnh viện và chúng ta là bệnh nhân và người thăm?

Thứ ánh sáng đó như đã dịu lại, tôi không biết nữa, tôi không còn cảm thấy chói chang, anh mỉm cười với tôi dịu dàng, nhưng không phải cảm xúc của anh vẫn luôn mãnh liệt hơn bất cứ thứ tình cảm nào tôi biết sao?

Vào lúc này anh nhợt nhạt, nhẹ nhàng, không còn sôi nổi, ồn ã, bình thường tôi chỉ muốn yên tĩnh khỏi điều đó, sao bây giờ thiếu vắng tôi lại cảm thấy trống trải thế này?

Ở bên anh tôi luôn thấy ấm áp, hình như hôm nay trời trở lạnh, tôi khép mình trong lớp áo khoác dày, nhưng anh chỉ mặc có một lớp vải mỏng manh nhạt nhẽo, sao anh không lạnh?

Anh luôn khiến tôi cảm thấy ấm áp mà, anh không bao giờ để tôi phải lạnh mà, giờ tôi lạnh, tôi đang lạnh mà, sao lúc này tôi không thể có được sự ấm áp đó, nó đâu rồi?

Anh luôn làm đầy con tim tôi bởi thứ tình yêu cuồng nhiệt, không bao giờ tôi cảm thấy lạc lõng mỗi lần bên anh, trái tim và tâm trí tôi luôn được lấp đầy bởi những mảnh tình của anh, phải không?

Con tim tôi đi lạc, tôi chỉ thấy xung quanh là cái trắng rã đến phũ phàng, tôi không thể có được gì vào lúc này sao, con tim tôi không thể được lấp đầy vào lúc này sao, con tim tôi lạc lõng sao?

Cho tôi biết đi, hãy chứng minh thứ ánh sáng đó vẫn còn lòa chói đi, hãy chứng minh sự ấm áp vẫn chưa biến mất đi, làm ơn, hãy chứng minh là tôi đã sai đi …

Tôi đang yếu đuối, anh là đồ đáng ghét, tôi đang yếu đuối, tôi đang nài nỉ anh sao, tôi đang cố bám vào điều đó sao, đáng ghét, anh làm tôi trốn tránh sự thật, anh làm tôi yếu đuối …

Anh ấy vẫn nhớ tôi, nhưng dường như những tình cảm chúng tôi đã trao nhau giờ đây đã mất tích khỏi con người anh ấy .

Hôm nay anh ấy ra viện, trông vẫn tươi tỉnh và ra dáng boss trong mắt những cận vệ của mình, tới đón anh ấy là tất cả các thành viên của bên Vongola, đương nhiên không thể thiếu ông Romario.

Tất cả đều là người quen, không, không phải tất cả, có một người lạ, một người tôi chưa từng gặp bao giờ, một cô gái người Ý, tiến đến từ phía sau những người cận vệ của anh.

Cô ta đón tiếp anh rất thân mật, anh cũng có vẻ rất vui khi được gặp cô ta, hai người nói chuyện với nhau liên hồi, cô ta trông không có vẻ gì là người xấu.

Khuôn mặt anh lại mỉm cười, lại trở nên rạng rỡ, chói lòa như những tia nắng chẳng bao giờ tắt, ấm áp như ánh hoàng hôn rực đỏ, và linh hồn như sống lại khỏi những tháng ngày vùi mình trong tang tóc.

Anh trở lại, tôi cũng ấm lòng, nhưng cái ấm áp đó như chỉ thoảng qua trong giây phút, bất ngờ ấm lên vì lại được thấy cái chói chang đến đáng ghét của anh, nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.

Suốt 10 năm anh chỉ gây rối có mình tôi thôi mà, chỉ dõi theo có mình tôi thôi mà, chỉ nuông chiều có mình tôi thôi mà, chỉ dạy dỗ có mình tôi thôi mà, chỉ làm hư có mình tôi thôi mà, … chỉ trao tình có mình tôi thôi mà …

Cô gái đó là mối tình đầu của anh, là người đầu tiên anh để ý và có thiện cảm, là người đã bỏ đi suốt bao nhiêu năm trời tới bây giờ anh mới có cơ hội tái ngộ.

Cô ta ra đi không từ biệt anh sao, anh để hình bóng cô ta biến mất trong khi vẫn chưa dứt tình sao, anh đã trót để cô ta in dấu lên mình một kỉ niệm quá đỗi sâu đậm để rồi anh ân hận vì đã không đuổi theo cô ta?

Liệu đã có khi nào anh quên cô ta chưa, liệu đã có khi nào tình cảm của anh cho cô ta hoàn toàn chấm dứt như chưa hề tồn tại chưa, liệu đã có khi nào hình bóng cô ta hoàn toàn là sự dĩ vắng của cuộc đời anh chưa?

Tôi tin anh, tôi luôn luôn tin anh, nếu chỉ đơn giản là muốn tìm một vật thay thế để xoa dịu tâm hồn trong những tháng ngày trống vắng, tôi tin anh đã không chung tình như thế trong suốt 10 năm.

Tôi tin tình cảm giữa chúng ta là thật, có những lúc tôi không thể điều khiển được cảm xúc của mình, và anh đã đem tới cho tôi cái khái niệm hoàn chỉnh của hai tiếng tình và yêu.

Anh đã thề sẽ chỉ có mình tôi, luôn chỉ có mình tôi, mọi điều anh nói đến luôn chỉ có mình tôi, anh đã khảng định với tôi rằng chỉ có mình tôi, anh đã khiến tôi tin rằng sẽ và luôn chỉ có mình tôi.

Tôi không đổ lỗi cho anh, tôi biết điều gì anh đang phải gánh chịu, trí nhớ của anh vẫn bị tổn thương, nhưng cái khuyết lõm lại ở nơi mà không ai có thể thấy được, chỉ có mình tôi.

Nhưng vết khuyết lõm đó không rơi vào cô gái kia, thứ tình cảm lạc lõng dành cho mối tình đầu của anh đã không bị khuyết, anh vẫn nhớ cô gái đó, và anh vẫn nhớ tôi.

Anh ấy vẫn nhớ cô gái đó là mối tình đầu của anh, nhưng dường như quãng thời gian 10 năm ta bên nhau giờ đây đã mất tích khỏi con người anh ấy .

Đã 1 tuần trôi qua, anh ấy thường không ở nhà một vài ngày, các thuộc hạ nói boss mới ra viện nên hãy để anh ấy đi chơi vài buổi cho đầu óc thảnh thơi rồi hẵng bắt tay vào công việc.

Anh ấy ăn mặc đẹp và lịch lãm, thường cứ 18 giờ lại lái chiếc xe sang trọng nhất đi, cùng với một bó hoa thật rạng rỡ, khi chuông đồng hồ đổ tiếng thứ 24 anh mới trở về.

Romario nói anh ấy rất vui, nhưng anh ấy không nói gì với bất kì ai cả, thời gian biểu của anh ấy cứ hoạt động như thế cho đến hết tuần, anh ấy có vẻ rất vui.

Với những thuộc hạ khác thì không có gì, nhưng với Romario, người đã biết rõ chuyện giữa chúng tôi suốt 10 năm nay, thực sự là không được vui lắm, dù đó có thể là một tin tốt đối với gia tộc Cavallone.

Romario nói, ăn mặc đẹp, ra ngoài vào buổi tối, đi xe sang trọng, đem hoa, về muộn, tức là anh ấy không chỉ đơn giản là đi chơi ra ngoài, mà là đang hẹn hò, với một cô gái.

Gia tộc nào cũng phải có một người thừa kế, tức là boss của họ sẽ luôn phải lựa chọn lấy một người phụ nữ cho mình, hẹn hò, yêu đương, kết hôn, rồi sớm sinh con, để đứa trẻ tiếp bước con đường của gia tộc.

Romario nói, ban đầu ông lo cho việc thừa kế này nên đã kịch liệt phản đối chúng tôi đến với nhau, nhưng đã 10 năm trôi qua, sự chung tình của cậu chủ là tuyệt đối, hoàn toàn chân thành và tự nguyện, đó là tình yêu.

Vậy nên giờ đây, dù cho cậu chủ, tức là anh ấy, có được người phụ nữ ấy cho một đứa trẻ nổi dõi, thì suốt 10 năm là người chứng kiến chuyện tình cảm của cậu chủ, bản thân ông cũng chạnh lòng.

Cô ta là một cô gái tốt, không thể phủ nhận được, dù cho cố gắng đến đâu cũng không thể tìm ra điểm xấu của cô ta, và cũng không có vẻ gì như anh ấy đang bị ép buộc.

Dù gì thì cô ta cũng là mối tình đầu của anh ấy, tức là hai người họ đã từng yêu nhau, rồi hơn cả 10 năm chia cách gặp lại, thì việc những tình cảm đó dần đầy trở lại cũng không phải là không có khả năng.

Tộc Cavallone sẽ có người nối dõi, boss sẽ không phải hứng chịu sức ép và sự phỉ báng vì đã chung tình với một nam nhân, Vongola sẽ không bị ảnh hưởng vì có liên quan, mọi thứ sẽ kết thúc êm đẹp trong tình cảm.

Nghe ra thì, mọi thứ đều trôi trảy êm ấm nhỉ, nhưng đó chỉ là những gì người ngoài trông thấy, Romario vẫn không hoàn toàn ủng hộ điều này, và vẫn còn một kẻ phải đứng ngoài vì những vết lõm trong kí ức.

Anh đã chung tình với tôi 10 năm rồi, chưa ai có thể yêu tôi và tôi chưa thể yêu ai, tôi chưa từng nghĩ mọi thứ sẽ kéo dài từ khi chỉ là những đứa trẻ cho đến tận lúc trưởng thành như vậy.

Anh đã cho tôi quãng thời gian hạnh phúc, đáng ghét, là hạnh phúc đấy, anh đã thay đổi con người tôi, anh đã làm tôi yếu đuối, và anh đã khiến tôi cảm thấy mình thực sự là quan trọng đối với anh.

Anh đã hứa sẽ và luôn chỉ có mình tôi, anh đã hứa sẽ chỉ dõi theo tôi, chỉ yêu có mình tôi, và chỉ có bên tôi anh mới có thể hạnh phúc, anh đã thề và hứa như thế, và anh đã khiến tôi tin tưởng điều đó.

Tôi tin tưởng điều đó, tôi tin tình yêu anh dành cho tôi là thật, tôi tin thứ tình cảm tôi dành đến anh cũng là thật, tôi tin 10 năm qua là thật, tôi tin lời thề hứa của anh là thật.

Anh sẽ chỉ mỉm cười với tôi, thứ ánh sáng chói lóa của anh cũng sẽ chỉ thuộc về tôi, sự ấm áp của anh cũng sẽ chỉ có mình tôi tận hưởng, và những mặn nồng trong tình yêu của anh cũng sẽ chỉ có mình tôi được thấm đẫm.

Tôi tin tưởng điều đó, tôi hoàn toàn tin tưởng điều đó, bởi vì điều đó là thật, bởi vì không ai có thể thay đổi điều đó, bởi vì điều đó sẽ mãi mãi là thật.

Bởi vì [tôi] [yêu] [anh] .

Đêm muộn rồi, đi chơi về anh sẽ mệt mỏi, anh nên ngủ một giấc dài tới sáng để lấy sức, anh cũng nên quen dậy sớm, anh còn phải quay lại làm việc nữa.

Nhưng giờ anh đừng lo nghĩ gì cả, hãy tắm rửa, uống một cốc sữa rồi lên giường đi ngủ đi, đêm nay tuyết phủ, cuộn mình trong chăn bông anh sẽ dễ chìm sâu vào giấc mơ hơn.

Đừng ngạc nhiên gì cả, tôi vẫn luôn ghé thăm anh những ngày như vậy mà, tôi đã chuẩn bị nước tắm và pha sữa, Romario sẽ giúp anh, tôi sẽ tiễn cô gái.

Không được, cô ta không thể ở lại đây đêm nay, dù anh đã đưa cô ta về đến tận đây, nhưng không được, Romario sẽ giải thích cho anh, không được đâu.

Nhưng anh đừng lo, anh hãy cứ nghỉ ngơi, đừng lo lắng gì cả, tôi tìm đường tốt lắm, chỉ cần đưa địa chỉ, tôi sẽ hộ tống cô gái đó về nhà an toàn.

Đèn phòng đã bật sáng, giọng Romario qua điện thoại nói rằng cuối cùng anh cũng chịu tắm rửa rồi đi ngủ, đương nhiên không bỏ qua cốc sữa, phải rồi, anh phải ngoan ngoãn thế chứ, anh luôn ngoan ngoãn với tôi mà.

Và giờ hãy ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì cả, hãy để tất cả tuột trôi theo làn gió đông trượt mình qua mép cửa, hãy để linh hồn mình xoáy sâu vào những giấc mơ, hãy để bản thân mình lửng lơ nơi một thế giới khác.

Đừng lo lắng gì cả, tôi nói là sẽ hộ tống cô gái đó trở về mà, sẽ không có ai khác có thể động đến cô ta đâu, đừng lo, cô ta sẽ về an toàn, cô ta sẽ mãi mãi an toàn ở đó cùng những cô gái khác.

Đúng rồi nhỉ, hôm nay cô ta có một chuyến bay mà, sắp tới giờ cất cánh rồi đó, anh lại quên khuấy đi mất mà đưa cô ta về nhà à, thật là đãng trí quá đi mà, cô ta có thể trễ đó.

Anh đã từng xa cô ta mà, anh đã từng quên cô ta mà, giờ đây có xa có quên nữa cũng không sao đâu, chỉ cần một chút thời gian và anh sẽ trở lại bình thường thôi mà.

Đừng níu kéo cô ta nhé, giờ anh níu kéo thì quả là trơ tráo đó, cô ta có một chuyến bay và cô ta sẽ đi, đó đã là kế hoạch, đã được định trước, nên anh đừng làm hỏng nhé, chỉ cần chấp nhận thôi.

Tôi sẽ tiến cô ta lên máy bay, tôi sẽ để cô ta bay, bay cho tới khi về tới nhà mình ở tít tận đâu đó xa xôi, bay cho tới khi hình bóng không còn hiện hữu ở đây nữa, bay cho tới khi tâm hồn hoàn toàn không còn ở đây nữa.

Cô ta cũng cần nghỉ ngơi mà, cô ta cũng mệt mỏi mà, cô ta cũng cần ngủ một giấc mà, khi máy bay cất cánh cô ta chỉ việc ngủ, và sau đó cô ta có thể trở về nhà, anh hiểu chứ?

Tôi sẽ giúp cô ta, đừng lo lắng nhé, tôi sẽ giúp linh hồn cô ta được bay giữa từng cụm mây trời xa tít khỏi mặt đất, tôi sẽ giúp cô ta có một giấc ngủ thật ngon không chút chằn chọc và nhức nhối.

Tôi sẽ giúp cho linh hồn cô ta được bay bổng, tôi sẽ giúp cho thân xác cô ta được ngủ ngon, tôi sẽ giúp cô ta được trở về nhà.

Sáng rồi đó, dậy đi nào đồ ngái ngủ, đừng để những tia nắng phải chờ chứ, anh nên bắt đầu một ngày mới ngay bây giờ đi thôi, anh nên bắt tay vào công việc của mình đi thôi.

Anh ăn bữa sáng ngon lành nhé, anh hãy ăn sáng nhiều vào, vì khi làm việc ngày sẽ dài hơn là khi chơi bời thảnh thơi đó, nên anh cần phải khỏe, khỏe để không cảm thấy nặng nề.

Cô ta đã về nhà rồi, tôi đã nói với anh rồi mà, hôm qua cô ta có một chuyến bay và tôi đã tiễn cô ta về nhà, đừng bảo anh không nhớ đó, Romario đã nói với anh rồi mà.

Đừng lo, anh đã xa cô ta mà, anh đã quên cô ta mà, việc này đâu thể chối cãi, anh đâu thể trốn tránh sự thật, anh đâu thể gạt bỏ sự thật, cô ta đi rồi, và đó là sự thật.

Không sao đâu, cô ta cũng phải về nhà, cô ta cũng phải nghỉ ngơi, cô ta cũng cần ngủ ngon, anh đừng lo nghĩ, hãy để mọi thứ thảnh thơi như nó vốn có, như vậy là anh cũng đã giúp cô ta rồi đó.

Hơn nữa hôm nay chúng ta có việc với Vongola mà, anh đừng nên để tâm đến những gì khác ngoài cuộc họp, đừng nghĩ đến những thứ khác, hãy tập trung vào cuộc họp đi, còn lại hãy để tôi.

Đừng thắc mắc gì cả, tôi sẽ giúp anh mà, tôi không ngại giúp anh mà, tôi sẽ dọn dẹp mọi thứ thật cẩn thận và đàng hoàng, để anh sẽ không còn phải thấy những thứ rác rưởi đó nữa.

Đi đi anh, tập trung vào công việc đi, boss luôn mang trọng trách nặng nhọc nhất cả tộc mà, hãy dẫn tộc Cavallone đi lên, và đừng tập trung đến những gì quá nhỏ nhặt.

Đừng lo, những trở ngại đó không đáng để làm cái gai trong mắt anh đâu, tôi sẽ quét sạch tất cả, tôi sẽ làm sạch con đường anh đi, để anh sẽ không còn phải thấy những thứ rác rưởi đó nữa.

Đừng lo, tôi làm việc này không phải vì ép buộc, tôi hoàn toàn tự nguyện, bản thân tôi còn thấy ngứa mắt mà, tôi còn ngứa mắt hơn anh đấy chứ, nên hãy để tôi giải quyết.

Hãy để tôi giải quyết, hãy để tôi xử lí những rắc rối trở ngại nhỏ nhặt đỏ, hãy để tôi quét sạch chúng, và tôi sẽ quét sạch chúng, và tôi sẽ không còn phải bận tâm những thứ rác rưởi đó nữa.

Hãy để tôi giải quyết, mà cho dù anh có can ngăn tôi cũng sẽ giải quyết, đó là việc làm tôi chẳng thấy có gì sai, và dù cho anh nói gì, tôi cũng sẽ làm, vì anh, và cả vì chính bản thân tôi nữa.

Hôm nay anh rảnh, anh dạo bước trên khắp các nẻo đường từ tận sáng sớm đến chiều muộn, có lẽ anh muốn tận hưởng cuộc sống nhiều hơn, và anh nên tận hưởng.

Tôi biết anh tò mò, sự tò mò luôn hiện hữu ở tất cả những sinh vật sống, với con người là điều hiển nhiên, nhưng tôi có nên trách anh vì sự tò mò ấy không?

Thành phố này rộng lớn lắm mà, anh có nhiều nơi khác để đi lắm mà, còn nhiều nơi thú vị hơn thế mà, còn nhiều nơi để anh dễ dàng thỏa mãn trí tò mò lắm mà.

Sao cứ nhất thiết phải là chỗ đó, bộ ở đó có cái gì khiến anh lạ lẫm lắm sao, bộ có thứ gì mà anh chưa từng thấy trên đời sao, bộ anh không còn chỗ nào để đi không?

Chỗ đó không có gì hay ho cả mà, chỉ là một căn nhà kho cũ kĩ, đừng bận tâm đến nó, hãy coi như nó không hề tồn tại, đừng tò mò vì nó, hãy coi như nó chưa hề hiện hữu.

Những lúc như thế này anh vốn là kẻ nhát như cáy mà, anh thường sợ những nơi u ám như thế và hay nấp sau lưng tôi mà, tôi vẫn thường thấy anh sợ mà, anh luôn là người chủ động đòi đi nơi khác trước mà.

Sự tò mò đó là gì, sao anh có thể chú ý đến nó nhiều như vậy, nó có cái gì hấp dẫn anh thế sao, chỉ là một căn nhà kho cũ kĩ thôi mà, bỏ nó đi, bỏ nó đi.

Từng bước gần hơn đến căn nhà đó, đôi bàn tay chỉ còn vài giây nữa là có thể chạm đến cánh cửa đó, anh đang làm cái gì vậy, anh nhất định phải thấy bên trong đó là cái gì mới chịu được sao?

Anh quả là một đứa trẻ ngây thơ, tôi đã nói với anh rồi mà, tôi muốn chúng ta đi nơi khác, ngày vẫn chưa hết mà, sao anh lại phải tốn thời gian với một cái nhà kho như vậy?

Anh quả là một đứa trẻ bướng bỉnh, tôi đã nói anh sẽ không muốn biết bên trong đó là thứ gì mà, sao anh cứ phải mở cánh cửa đó ra, là vì nó không khóa và đã kích thích sự tò mò ở con người anh sao?

Giờ anh thấy rồi đó, tôi đã nói anh sẽ không muốn biết bên trong đó là thứ gì mà, tất cả những thứ đó anh đều đã thấy rồi đó, giờ nó chỉ đơn giản là ở trạng thái khác thôi.

Thứ mùi đó làm anh khó chịu phải không, hay cả những hình ảnh đó, rốt cuộc anh khó chịu vì thứ gì vậy, vì thứ bên trong nhà kho đó sao?

Tôi đã bảo anh sẽ không muốn thấy chúng mà, anh sẽ không muốn thấy những hình ảnh đó, anh sẽ không muốn biết thứ mùi đó, anh sẽ không muốn nhận ra tất cả chúng.

Vẫn là những đóa hoa xinh đẹp đó, nhưng giờ úa tàn nhợt nhạt trong sắc thê lương, bị vò nát và vặt ra thành từng mảnh, hương hoa nồng nàn quyến rũ giờ là cái hôi thối nồng nặc đến khó chịu.

Con người đã có thiện cảm với loài hoa nào thì sẽ không bao giờ muốn thấy cảnh chúng héo xuống từ giã cõi đời, con người đã có thiện cảm với ai sẽ không bao giờ muốn thấy họ ngã xuống giã từ sự sống.

Mặc dù hoa héo, con người vẫn nhận ra đó là loài hoa nào, mặc dù đã trở nên khô quắp, người ta vẫn nhận ra những gương mặt mình đã một thời bị cuốn hút.

Tôi hiểu ánh mắt đó mà, anh đang nhận ra hết những gương mặt đó phải không, tôi biết những giọt mồ hôi đó mà, anh đang ngỡ ngàng vì sự chuyển sắc đột ngột của những đóa hoa đó phải không?

Hoa đẹp nhưng không phải đóa hoa nào cũng xứng đáng, có những đóa hoa xứng đáng được nâng niu trong lọ trong bình, nhưng cũng có những đóa hoa chỉ tổ rác nhà.

Anh chỉ cần duy nhất một đóa hoa mà thôi, và anh sẽ chỉ có duy nhất một đóa hoa mà thôi, và những đóa hoa khác sẽ chỉ là rác trong nhà cần phải nhanh chóng dọn đi mà thôi.

Tôi đã nói sẽ giúp anh quét dọn tất cả những cái gai trong mắt mà, tôi đã nói sẽ không để anh phải thấy những thứ rác rưởi đó mà, tôi đã quét dọn những gì cần thiết, và tôi không nhầm lẫn đâu.

Đừng nhìn chằm chằm đóa hoa đó chứ, anh đã chơi với nó cả tuần nay rồi mà, giờ đã đến lúc vứt đi rồi đó, tôi đã nói là sẽ đưa tiễn cả thể xác và linh hồn cô ta đến với yên nghỉ mà.

Tôi đã dọn hết những cọng rác vương đầy nhà anh, yên tâm, tôi không dọn nhầm đâu, tôi không nhầm lẫn các đóa hoa với nhau đâu, anh vẫn còn một đóa hoa vẫn còn tươi mà.

[Anh] vẫn [còn] có [tôi] mà [~]

Mặt trời đã lặn, Romario gọi anh muốn ăn tối rồi đó, dậy đi chứ, đừng ngủ li bì như thế chứ, mở mắt ra đi nào, đúng rồi đó, mở mắt ra và dậy đi nào.

Anh thắc mắc sao, không có gì đâu, anh bị ngất giữa đường mà, tôi đã đưa anh về đó, anh đã ngủ mãi từ nãy tới giờ đó, anh phải dậy đi thôi, Romario gọi anh xuống ăn tối rồi đó.

Anh thấy đau đầu sao, điều đó cũng không có gì khó hiểu, anh đã bị ngã đập đầu mà, may là vết thương không nặng, tôi đã băng lại cho anh rồi đó.

Sao anh còn chưa xuống ăn tối, anh còn chần chừ gì sao, sao anh lại phải ngó nghiêng ngó dọc quanh phòng vậy, anh đang tìm kiếm gì sao?

Xuống ăn tối đi, mọi người đang đợi đó, đừng lo cho tôi, tôi sẽ xuống sau, anh và mọi người cứ ăn trước đi, tôi phải lau sạch tonfa của mình, nó dính chút bụi bẩn.

Chỉ mất nhiều nhất 5 phút thôi nên cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu mà, anh cứ xuống trước đi, tôi đang dở tay, tôi sẽ xong ngay và xuống cùng mà, đừng chần chừ nữa.

Anh mơ thấy một giấc mơ lạ sao, anh mơ thấy một giấc mơ khủng khiếp sao, vậy thì đừng lo gì cả, dù sao mơ vẫn luôn chỉ là mơ, và chí ít là ở thực tại nó không có thật.

Tôi đã nói anh đừng bận tâm mà, xuống ăn tối đi, và cũng không cần giúp tôi đâu, tôi chỉ lau cây tonfa thôi mà, có phải việc gì nặng nhọc đâu, anh không cần giúp đâu.

Sao vậy, ánh mắt ngạc nhiên đó là sao, anh ngạc nhiên làm tôi cũng ngạc nhiên đấy, anh đã thấy cái gì đó sao, sao anh nhìn chằm chằm tonfa của tôi vậy?

Ồ, tôi đã hiểu, tôi sơ xuất quá, đáng ra tôi phải làm đến nơi đến chốn, nhưng anh cũng đâu cần phải kinh ngạc như thế chứ, anh đã liên tưởng đến gì sao?

Anh đang lắp bắp sao, anh đang hoang mang sao, anh đang run rẩy sao, anh đang sợ hãi sao, anh đang suy tính điều gì vậy, anh đang suy nghĩ điều gì vậy?

Sao anh cứ lặp đi lặp lại từ đó thế, có cái gì đã lóe lên trong đầu anh sao, anh đã nói là anh mơ mà, và tôi cũng đã nói là mơ thì mãi chỉ là mơ mà, sao anh phải sợ hãi đến vậy chứ?

[Tonfa] của [tôi] chỉ dính [máu] thôi mà [~]

Anh đi đâu vậy, Romario gọi anh xuống ăn tối mà, hướng đó đâu phải hướng tới phòng ăn, sao anh vội vã vậy, anh không định ăn tối cùng mọi người sao?

Anh đừng vội vã mà, sao anh thấp thỏm lo sợ thế, sao anh thở mạnh vậy, sao mồ hôi anh ướt đẫm cả lưng áo thế, sao mồ hôi ướt bết cả mái tóc vàng rồi?

Anh đi đâu vậy, tôi chỉ muốn biết thôi mà, sao anh không trả lời, sao anh vội vã vậy, sao anh lảng tránh tôi vậy, sao anh bỏ chạy vậy, sao anh không xuống ăn tối cùng tôi và mọi người?

Anh đang đi đâu vậy, sao anh có vẻ vội vã thế, sao cứ vài giây anh lại ngoảnh mặt lại vậy, sao cứ bắt gặp ánh mắt tôi anh lại rớt mồ hôi hột rồi tăng tốc vậy?

Tôi đâu có chạy theo anh, tôi chỉ đơn giản là bước từng bước rất bình tĩnh chầm chậm thôi mà, sao anh phải vội vã như vậy, tôi sẽ không bắt kịp anh đâu mà, tôi sẽ không thể bắt kịp anh đâu mà.

Anh dừng lại rồi sao, anh mệt rồi sao, anh không thể nhích bước được sao, anh không biết phải chọn lối nào mới đúng sao, hay chỉ đơn giản là anh không còn lối nào để đi nữa?

Anh không cần phải đi đâu mà, anh không cần phải bỏ chạy đâu mà, anh không cần phải hoang mang đâu mà, anh không cần phải run rẩy đâu mà, anh không cần phải sợ hãi đâu mà.

Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi sẽ dọn sạch những đóa hoa héo úa và cả cỏ dại, chỉ có một đóa hoa được phép sống trong lọ và trong sự nâng niu của chủ nhân mà thôi.

Tôi đã quét sạch rác rưởi rồi đó, và nếu còn xuất hiện tôi cũng sẽ quét nốt, tôi sẽ không để những thứ rác rưởi đó ảnh hưởng đến anh, tôi sẽ không để anh phải bận tâm đến những thứ rác rưởi đó.

Anh chỉ cần có một người thôi mà, ai cũng chỉ cần có một người thôi, trong việc để cảm xúc chi phối thì chỉ cần có một người thôi, vì nếu nhiều hơn một người thì sớm muộn gì cũng sẽ trở về chỉ còn một người thôi.

Anh đâu cần những ả đàn bà đó, đàn bà bụng dạ khó lường, có khi họ chỉ đùa cợt anh chán chê rồi sẽ lại bỏ đi với một gã đàn ông khác mà thôi, không phải vậy sao?

Họ đều rất có cảm tình với anh, nhưng chỉ được thời gian đầu, rồi họ lập tức quăng anh qua một bên như một món đồ chơi đã xài chán, đó chỉ là cái yêu đương nhất thời chứ không phải lòng chung thủy tuyệt đối.

Nhớ lại ngay, sao anh vẫn không chịu nhớ lại, sao anh lại quên những kí ức đó, tại sao không phải thứ khác mà lại là những kí ức đó, tại sao vết lõm sâu nhất lại là ở những kí ức đó?

Anh đã cho tôi quãng thời gian hạnh phúc, đáng ghét, là hạnh phúc đấy, anh đã thay đổi con người tôi, anh đã làm tôi yếu đuối, và anh đã khiến tôi cảm thấy mình thực sự là quan trọng đối với anh.

Anh đã hứa sẽ và luôn chỉ có mình tôi, anh đã hứa sẽ chỉ dõi theo tôi, chỉ yêu có mình tôi, và chỉ có bên tôi anh mới có thể hạnh phúc, anh đã thề và hứa như thế, và anh đã khiến tôi tin tưởng điều đó.

Cho tôi biết đi, hãy chứng minh thứ ánh sáng đó vẫn còn lòa chói đi, hãy chứng minh sự ấm áp vẫn chưa biến mất đi, làm ơn, hãy chứng minh là tôi đã sai đi …

Tôi tin anh, tôi luôn luôn tin anh, nếu chỉ đơn giản là muốn tìm một vật thay thế để xoa dịu tâm hồn trong những tháng ngày trống vắng, tôi tin anh đã không chung tình như thế trong suốt 10 năm.

Tôi tin tình cảm giữa chúng ta là thật, có những lúc tôi không thể điều khiển được cảm xúc của mình, và anh đã đem tới cho tôi cái khái niệm hoàn chỉnh của hai tiếng tình và yêu.

Anh đã thề sẽ chỉ có mình tôi, luôn chỉ có mình tôi, mọi điều anh nói đến luôn chỉ có mình tôi, anh đã khảng định với tôi rằng chỉ có mình tôi, anh đã khiến tôi tin rằng sẽ và luôn chỉ có mình tôi.

Suốt 10 năm anh chỉ gây rối có mình tôi thôi mà, chỉ dõi theo có mình tôi thôi mà, chỉ nuông chiều có mình tôi thôi mà, chỉ dạy dỗ có mình tôi thôi mà, chỉ làm hư có mình tôi thôi mà, … chỉ trao tình có mình tôi thôi mà …

Đầu gối tôi run rẩy, tonfa rơi xuống nặng trịch chạm sàn, bản thân tôi cũng không còn đứng vững được nữa, con tim như bị bóp nghẹn, tâm trí như bị khổ hình, và mắt tôi ướt đẫm.

[Dino], hãy [nhớ] lại đi […]

“Kyoya …?”

Từng phút từng chút một, quay trở về trong tâm trí lẫn con tim, lấp đầy những khoảng không trắng rã lạc lõng đến rợn ngợp, biến sự vô sắc trở thành tan rã

Tứng phút từng chút một, hâm nóng cơn gió đông lạnh léo, thổi vào sự âm u những tia nắng mai, để bình minh hửng sáng trong chính thời điểm hoàng hôn vừa tắt

Một vòng tay ôm lấy, một bờ vai thấm lệ, đôi môi chặn nén những tiếng nấc, tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc như thể chỉ là một giấc mơ

Bác sĩ nói đây là lần đầu tiên họ thấy trường hợp như vậy, trường hợp rất đặc biệt ở chỗ trí nhớ lại chỉ bị tổn thương ở mặt tình cảm cũng như những kí ức về con người đó.

Và đây cũng là lần đầu tiên một trường hợp mất trí nhớ lại hồi phục nhanh đến vậy, không phải là vì tình trạng ở mức độ nhẹ, mà do có cái gì đó đã gây sốc anh ấy.

Trong suốt một tuần đầu, bởi tôi chỉ đứng nhìn anh ấy từ xa, nên dường như mọi thứ chẳng có tiến triển gì, các bác sĩ cũng sơ xuất không phát hiện ra mà, chỉ có tôi và Romario biết.

Nhưng rồi khi tôi tới gần anh ấy hơn, khi tôi để những hành động và lời nói mơ hồ của mình tiếp xúc anh ấy, chúng đã vô tình để anh ấy lạc vào một khoảng không gian riêng biệt.

Anh ấy đã mơ về nó, nhưng như trên, vẫn chỉ là những điều quá mơ mồ, anh ấy có cảm nhận được những điều đó, nhưng hoàn toàn không rõ ràng.

Anh ấy đã bị sốc, khi thấy xác những người đàn bà bị chặt thành từng khúc nhão nhoẹt và giấu kín trong cái nhà kho đó, không chỉ là sốc vì thấy những người phụ nữ đã từng qua lại với mình trở thành món mồi cho diều hâu.

Anh ấy bị sốc, vì nhận ra nạn nhân chỉ là những người phụ nữ đó, tâm trí bị xoáy lại bởi những câu hỏi về kẻ đã gây ra chuyện này, không phải tự nhiên, hẳn phải có mối thù riêng sâu đậm.

Anh ấy bị sốc, khi nhận ra đó không phải là một giấc mơ, anh ấy nhận ra chính tôi là người đã đánh mình bất tỉnh rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, và anh ấy đã bỏ chạy trong hoang mang.

Tâm trí anh ấy đã vô thức xâu chuỗi lại các dữ kiện với nhau, dù là đang trốn chạy một cách hoảng sợ, dù cho hình bóng tôi bước theo thật chậm, ý thức đã rối bời lại càng khiến anh ấy rồi bời hơn.

Khi nghe tiếng tôi, tôi đã bật lên những câu nói đó, tôi hoàn toàn không nghĩ là mình sẽ nói, không phải tôi, không phải con người như tôi, nhưng rốt cuộc, tôi đã nói.

Tôi đã nói, tôi đã lên tiếng, tôi đã trút hết lên tâm trí anh, trút hết những dữ kiện đó lên tâm trí anh, và để nó vô tình xâu chuỗi với những gì đã xảy ra trước đó, và nó khiến anh một lần nữa bị sốc.

Anh bị sốc, vì những kí ức đó đột nhiên mờ nhòe trước mắt anh, giật giật từng hình ảnh, từng phút từng chút một dần hiện hữu rõ ràng hơn, và trở về.

Anh đã bị sốc trong sự hoang mang sợ hãi, run rẩy khi bị đẩy đến bước đường cùng, chứng kiến cái chết của những người phụ nữ mình từng có thiện cảm, lắng nghe những lời lẽ chung tình đầy ích kỉ và độc chiếm.

Để trong dù chỉ một giây phút, trong vô thức anh đã lựa chọn nhớ lại, để biết thực sự ai mới là người anh chung tình nhất.

Để trong dù chỉ một phút giây, anh đã thấu hiểu cái được gọi là vết cắt của ái tình, gông xích của tự do và sự cay nghiệt khi có kẻ thứ ba bước vào.

Để rồi anh đã nhớ lại, 10 năm đã mất tích, những lời thề hẹn ngày nào, và thứ tình cảm mặn nồng mình dành đến một kẻ đã từng chưa biết lấy một lần có thể yêu.

Để rồi [anh] [nhớ] lại rằng [tôi] và [anh] chúng ta [chỉ] [thuộc] [về] [nhau]

{ Em đã để lại số điện thoại và địa chỉ rồi đó. Gọi và tới gặp em nha. XXX }

“Kyoya, em có muốn xử lí lá thư này dùm anh không ?~~”

“Rất sẵn lòng  ~~”

[Follemente].[Innamorato]=[Yêu].[Điên].[Cuồng]

[Fine]

 

http://i1148.photobucket.com/albums/o572/DarkEvil_Kumiho/SR/YETHC.jpg

http://i1148.photobucket.com/albums/o572/DarkEvil_Kumiho/SR/YHK.jpg

 

 

hình trên là fake :v mấy câu thoại là trém bậy ra đấy :v cả đống máu toe toét ở giữa 2 khung tranh lẫn máu trên mặt Sẻ cũng là tự nhét vào :v hình gốc lấy từ dou [Dramma Della Vendetta] của Thánh LionPunch :v (Thánh xá tội cho con :v) pic dưới là tuôi vẽ :v cover lại trên nền 1 pic screenshot Gasai Yuno của Mirai Nikki :v

well, cái mô tuýp này cũng cũ zồi, mất trí nhớ => quên người mình yêu => phải lòng người khác, vv đã được đề cập đến trong 1 lượng kha khá fiction :v cơ mà đột nhiên 1 ý tưởng lóe lên trong đầu, và tôi đã làm khác đi những cái kết thúc đã từng thấy của mô tuýp này :v kết cục là Sẻ đã OOC 1 cách dữ dội :v có lẽ là trong tất cả các fanfic, không, trong những fanfic tôi đã đọc thì đúng hơn, Sẻ chưa từng bị OOC kiểu này :v

chắc chắn cái os này sẽ nằm trong project các fic sẽ chuyển thành dou của tôi :v tôi hiểu, ôm cả mớ pj thì thiệt mình nhất ở công sức và thời gian :v cơ mà nếu không chuyển thành dou thì e là tôi không thể lột tả hết được những cảm xúc của Sẻ trong câu truyện của mình :v dù đối với tôi khai thác nội tâm như vậy đã ổn, nhưng cái thiếu nhất là biểu cảm của Sẻ vào những thời khắc đó :v