Posts Tagged ‘shoujo_ai’

=[ Chap 2 ]=

– Ta hỏi ngươi vài câu được chứ ?~

Những bức tường ẩm mốc, bong tróc sơn và được hôi thối tẩm đầy, bao thành những vòng khép kín giữa những thanh sắt cách nhau tầm gang tay. Những cánh cửa lớn, bao kín những căn phòng sáng chiều ken két âm thanh móng tay cào cửa. Những kẻ có đôi mắt thâm quầng nhất là những kẻ mặt áo trắng và ôm thân bất động suốt ngày, những kẻ có thanh quản nát mục nhất là những kẻ mang âm thanh đến cho ngôi nhà này. Những người mặc đồng phục cũng chẳng lấy làm vinh dự khi được có mặt ở đây, quá khổ cho màng nhĩ của họ. Họ phải làm việc họ phải làm, đó là quản lí những bức tường và những thanh sắt, để đảm bảo sẽ không có ai có thể đạp đổ chúng và vọt ra thế giới bên ngoài.

– Ta có nghĩa vụ phải trả lời ngươi sao ?~~

Cái bàn kê trong căn phòng cách âm, giấy dán tường lộn xộn, đè lên nhau và bung gần hết. Một tốp người mặc đồng phục đứng ngoài canh chừng, sẵn sàng xông vào ngay khi có gì bất thường xảy ra. Quả thực họ rất khâm phục người đó, thậm chí họ còn được trang bị vũ khí và có thể nổ súng nếu đối tượng trở nên quá tầm kiểm soát, nhưng người đó thì … Chỉ có một mình, không vũ khí, chỉ có bút bi và sổ tay, mà khóa trái cửa phòng kín với một kẻ có những bó dây thần kinh đứt mạch và lộn xộn thì mấy thứ đó chỉ bằng muỗi.

– Không, nhưng ta sẽ rất vui nếu ngươi làm điều đó ~

Dường như anh còn cảm thấy thích thú khi được trò chuyện với những con người như vậy, những khuôn mặt sáng chiều nguyên một biểu cảm, những âm vực bập bõm, cách hành xử như đến từ một thế giới khác và trên hết là không ai giống ai. Thế giới của anh, là thế giới của những bản sao, bầu không khi và những khoảng trời của từng con người dường như đã nhòe làm một. Và nếu như, bất cứ khi nào, có một đám mây chuyển sắc, một làn gió đảo chiều, nắng xuất hiện giữa đêm, bảy sắc vụt tắt và bầu trời ngập nước, thì tất cả, dù là gì, cũng sẽ bị tiêu diệt.

– Thế giới của ngươi là nơi như thế nào ?~

Anh bấm bút, cuộc tán gẫu không chủ ý đã chiếm một khoảng thời gian khá dài rồi. Từ lâu, việc anh muốn là ngồi bên bàn máy tính, biến một bức ảnh tầm thường trở nên lung linh, thêu dệt nên những con người bằng đường viền trên nền trắng, hay hành bàn phím cả ngày để cái số phận mình đang định đoạt không bị trôi mất khỏi tâm trí. Nhưng có lẽ, anh đã không thể làm chủ số phận của mình như những gì thời trẻ con hay mơ mộng, anh đã rẽ sang một con đường khác, con đường mà chưa một lần anh thấy nó khi nhắm mắt mỗi đêm. Dù vậy, đây cũng không phải một bước đi sai lầm, dầu những tiếng xì xào to nhỏ, anh vẫn biết rằng mình đúng. Bởi vì …

– Là … một nơi không giống bất kì nơi nào ~~

Từ thuở lọt lòng, trong vô thức, anh đã luôn khát khao một sự khác biệt. 

– Ngươi nói rõ hơn được chứ ?~

Người ta thường không để tâm lắm đến việc tại sao người này người kia lại bị gạch đá trói chặt, bởi lẽ thì cũng như nhau mà thôi, đều là những kẻ không giống ai. Nhưng sâu xa hơn cả điều đó, là hành động trong quá khứ, hành động mà người bình thường không thể dễ dàng nắm bắt và kiểm soát, hành động mà người bình thường không thể có và không thể làm, hay nói ngắn gọn, chỉ là những hành động không bình thường mà thôi.

– Ban ngày bầu trời có màu đen, ban đêm trên đỉnh đầu là sắc đỏ …~ Mặt trời tự thiêu mình thành than, rải khắp mặt trăng và biến nó thành một mảnh thép …~ Hàng rào ở khắp nơi, hoa hồng nở trên tường, bươm bướm biết phát sáng và có thể hóa thành thủy tinh …~~ Ah ~~ Và đi đâu lúc nào cũng có gái~~

Trang giấy đầu tiên đã chi chít chữ, không chỉ là ghi chép mà còn là kí họa, chỉ đơn giản là anh không muốn quên đi mất rằng những hình ảnh nào đã đến trong đầu mình khi từng âm thanh thoát ra từ khuôn miệng hắn lọt đến tai mình. Anh không lo lắng việc mình sẽ bị bỏ lại phía sau trong khi hắn thao thao bất tuyệt, những ngón tay anh rất nhanh, và cho dù hai bờ môi khô khốc kia có chuyển động liến thoắng tới cỡ nào thì cũng khó mà khiến anh phải lên tiếng bắt giảm tốc.

– Gái thôi sao ?~

Khóe miệng nhợt nhạt chợt vẽ thành một nụ cười, và ánh mắt anh trở nên khó hiểu hơn bao giờ khác, như là một lời mỉa mai. Hắn chợt ngừng lại, và một trong những phút giây ít ỏi anh được thấy cái miệng kia không ngoác ra như thể có khâu lại bao nhiêu lần chỉ cũng đứt. Cũng không hẳn là một lời mỉa mai, chỉ đơn giản là, anh tò mò cái thứ đang đập trong ngực hắn kia, liệu giọt dục vọng có tràn li hay không.

– Trừ phi … ngươi muốn sáng mai phải giặt grap ~

.

.

.

Mấy người lính canh bên ngoài suýt bung cả tim vì một âm thanh kinh khủng đánh sập cả bức tường cách âm.

– Có chuyện rồi …!! Mau vào xem …!!

Súng ống lục đục, hối hả đồng loạt như một lũ cừu ngờ nghệch nghe tiếng sói vọng từ xa. Nỗ lực tìm ra cái chìa đúng trong một chùm gồm mấy chục miếng kim loại nho nhỏ góc cạnh, cuối cùng cánh cửa đã được mở ra.

Và chợt im như phỗng.

– Nếu ngươi không bắt cái lưỡi hỗn xược đó câm lại …

Chỉ là, không ai trong số họ được chứng kiến.

– Thì đừng trách sao mình phải phí phạm cả tuần âu yếm chán chê chăn gối ~

Có một người có thể kiến hắn phải lặng thinh.

Anh phủi phủi lớp bụi làm đục màu áo trắng của mình, thu dọn lại mớ đồ dùng, xuyên qua những người thanh niên trẻ kia mà tìm tới cánh cửa dẫn ra bên ngoài, không một cái ngoảnh lại, chỉ để cho những người mặc quân phục một lời nói.

– Các người thích nói với ai cũng được, nhưng đừng có thêm mắm muối, ta quay về báo mộng đấy ~

Rồi đi khỏi.

.

.

.

Dù chỉ trong khoảnh khắc, anh cảm thấy rất thích thú việc đè sấp, bẻ ngoạt cả hai tay hắn ra sau, nhấn mạnh cái đầu dơ bẩn tội nghiệp đó xuống cái dàn tội nghiệp dơ bẩn, để cái thứ đỏ đỏ tanh tanh đó ngấm xuống lại càng làm nó thêm tội nghiệp và dơ bẩn hơn.

Quả là dơ bẩn và tội nghiệp mà ~

.

.

.

 

Trên đường đi đón em gái cùng người bạn học mà anh đã để ý từ lâu, anh chợt cảm thấy kim giây đồng hồ như đông lại một nhịp trước hình bóng hai người thiếu nữ xinh đẹp lướt qua.

Không rung động.

Không si mê.

Chỉ là dường như ám khi ẩn hiện xung quanh họ không giống với bất kì sinh vật nào đang hiện hữu tại con phố này.

.

.

.

 

Chuông báo thức reo.

Và giấc mơ ngừng lại.

=[ Chap 1 ]=

Mọi người gọi anh là bác sĩ, chỉ vì khi mặt trời ló dạng, anh vận áo khoác trắng, vắt ống nghe qua cổ, đeo kính và thường xuyên xuất hiện mỗi khi có nạn nhân được cáng cứu thương chở đến trong tình trạng thoi thóp. Anh cứ như một bác sĩ phẫu thuật, đặc biệt để tâm tới các vết thương và đặc biệt là các vết thương nặng, chứ không ai thấy anh kê khai đơn thuốc và khám bệnh bao giờ, thậm chí còn tỏ ra hời hợt. Mặc dù không ít những lời than phiền liên quan tới anh đã được gửi đến giám đốc bệnh viện, nhưng không ai có thể và có gan kí giấy tống cổ anh ra khỏi nơi đây, chỉ đơn giản là, anh quan trọng tới mức thiếu anh thì bệnh viện này cũng đi đời luôn.

Và trên hết là, ai cũng biết anh cầm dao mổ rất điêu luyện.

Như thể mẩu kim loại xinh xinh ấy đang nhảy múa trên những ngón tay nhuốm đỏ của anh vậy.

Cơ mà thực tế thì …
Anh cũng không biết mình đang ăn ở ở cái bệnh viện này để làm gì nữa …
Rốt cuộc thì
Anh
Đâu
Phải
Một
Bác
.
.
.
Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời, ngày đầu tiên mà báo thức reo gần nửa tiếng anh vẫn chưa buồn nhấc mí mắt lên trong khi mọi ngày cái đồng hồ đó luôn chạy chậm hơn việc anh dứt mình khỏi giấc ngủ và bắt đầu vào ngày mới. Cô bé ấy đã chuẩn bị xong bữa sáng, ghế của anh vẫn còn trống, không phản ứng gì mà chỉ đột nhiên cứng đờ người lại trong vài giây rồi chạy vụt lên phòng anh. Không mất quá nhiều sức lực, cô bé đập phăng cửa trong trạng thái mồ hôi nhỏ giọt, tim đập nhanh và đồng tử thu nhỏ lại, toan thét lên nhưng rồi lại thở phào mà ngồi bịch xuống khi nhận ra anh vẫn hoàn toàn bình an vô sự. Mặc dù có hơi uể oải, anh đã ngồi dậy và đang sửa soạn, sở dĩ cô bé hốt hoảng vì suốt 26 năm trời chung sống chuyện này chưa từng một lần xảy ra.

Đoạn, họ cùng nhau xuống nhà dùng bữa sáng, kim dài chạy quá nửa vòng tròn trong im lặng, tiếng va chạm của nhựa và kim loại bé nhỏ đến mức gần như đã hoàn toàn bị cái âm thanh trống rỗng nghiền nát. Mái tóc của anh rối hơn ngày thường, hai bím tóc của cô bé dường như không thít chặt giữa các lọn như mọi khi, và quần áo của họ có vẻ đã thiếu mất một lượt được miếng kim loại nóng bỏng chà ngang.

Một ngày khác biệt, chắc vậy.

– Nii-san …! em nghĩ ……!

– Không cần.

Chưa để những âm thanh trong trẻo kịp thoát ra hết từ cái cổ họng xinh xắn của cô bé, âm vực như tới từ chiều không gian ngược lại ấy đã chặn ngay trước cửa lối đi, hoặc không chỉ còn là chặn, mà phá vỡ hoàn toàn lối đi đó. Mặt đĩa sứ còn bóng mỡ, chảy xuống đáy cốc thủy tinh là vài giọt coffee sót lại vẫn còn bốc hơi, tờ báo nhàu nát được mở ở trang giữa, đều lặng thinh trên mặt bàn. Cánh cửa đóng sầm lại, ngoài kia có tiếng máy nổ, và trong căn phòng chỉ còn lại cô bé và những thứ đồ gia dụng không có sự sống. Một cách vô thức, cô bé cầm tờ báo ở phía bên kia bàn ăn lên đọc, chưa cần biết nội dung là gì, nhìn qua cái tiêu đề cũng khiến cô hiểu lí do vì sao anh ấy lại vội vã đến vậy.

Tai nạn xe.

Nạn nhân đang hấp hối.
.
.
.

Tòa nhà to lớn, nhuộm trắng từ ngoài vào trong, không khí là thuốc sát trùng, người người qua lại với những bộ mặt sầu não và sẩm tối. Sự xuất hiện của anh đã làm nơi này sáng sủa lên một chút, dù đối với anh điều đó chẳng có gì là vinh dự mà chỉ như tự rước thêm những điều không đâu vào thân. Đọc những dòng báo cáo mà anh chỉ muốn vo viên tờ giấy rồi ném vào lò than, lí do ư?

– Mọi người đã làm phẫu thuật mà không có tôi sao?

– X … Xin lỗi …! Tại ca đó gần 2h đêm … Chúng tôi không muốn làm phiền anh …

– Lí do đó mà nghe được sao?

– Sensei …?

– Gần đây có một ca vào chiều, cũng vì lí do “không muốn làm phiền” mà rõ ràng lúc đó tôi đang rãnh hơi.

– Sensei … Chúng … chúng tôi …

– Nếu mọi người không muốn tôi làm việc nữa, thì cứ nói thẳng, để tôi xin nghỉ.

– Chúng … chúng tôi xin lỗi …!

– Này cô kia !! Cô đang làm cái gì thế hả ?!

– V .. Viện trưởng ……??

– Tôi đã biết việc các cô làm rồi !! Sau bao đóng góp với bệnh viện này mà các cô lại đối xử với anh ấy như vậy hả ?!

– Ch … Chúng tôi đã xin lỗi rồi mà …………!

– Xin lỗi gì giải quyết được sao ?! Hay là các cô ghen tị ?!

– Ch …

– Tôi sẽ dám sát các cô đấy ! Việc này còn tái phạm thì cuốn gói khỏi đây hết đi !

– V … Vâng …………!!

Nếu cần có một lí do để anh ấy chưa muốn rời khỏi cái ổ mục rữa này …

– Cảm ơn.

– Không có gì … Việc này tôi cũng trải qua rồi … Tôi sẽ cố gắng để việc này không xảy ra nữa …

– Viện trưởng này.

– Còn chuyện gì sao?

– Tôi thích cô.

Nếu cần có một lí do để anh ấy chưa muốn rời khỏi cái ổ mục rữa này …

.
.
.

Anh đóng cánh cửa lại, chuẩn bị bước đến gần chiếc giường với những cái thanh kim loại, túi nhựa đỏ treo lủng lẳng và đầy ắp cả chồng thuốc trên tủ đầu giường. Các cô gái mặc đồ bó ngắn, đội mũ đính chữ thập đỏ nói đây là phòng của bệnh nhân bị tai nạn xe hôm bữa. Một lần nữa anh suýt làm cánh cửa tội nghiệp phải ra bãi rác, là cảm giác lâu lâu không được khiêu vũ cùng dao mổ. Dù sao thì, anh cũng đã đề nghị nhận toàn quyền quản lí bệnh nhân này, giờ vào xem mặt cái đã. Thực chất thì, anh chưa từng chăm sóc bệnh nhân, điều duy nhất anh làm chỉ là rạch da, tẽ thịt, cầm cho dòng nước đỏ khỏi vỡ, xóa đi những cái lỗ nhẽ ra không nên tồn tại, và khâu lại.

Anh đứng ở chân giường, nhìn không rõ mặt kẻ xấu số lắm, cơ bản là đôi mắt đã được băng lại, và mái tóc thì lòa xòa quá. Anh không biết nữa, anh cứ đến gần hơn, cũng bởi lẽ đây là lần đầu tiên anh biết một người sau phẫu thuật là như thế nào. Bình thường, chỉ là thân thể bất động đầy màu đỏ trên chiếc cáng cứu thương trắng, phòng mổ sáng đèn tới lóa mắt, tiếng kim loại và âm thanh từng miếng thịt bị tách khỏi nhau.

– Thật bất hạnh cho ngươi vì không được khâu da cắt thịt dưới lưỡi dao của ta.

Cảm giác này chỉ đơn giản là tò mò, anh kéo tấm vải trắng xuống quá cổ để có thể nhìn rõ hơn. Khi đưa vào viện rồi thì việc duy nhất cần trú tâm là giữ chặt sợi chỉ mệnh của nạn nhân còn chuyển động gấp khúc, chứ không phải một đường thẳng lạnh lùng và tiếng bíp kéo dài trong lặng thinh. Chứ không phải chỉnh chu nhan sắc cho khách hàng như mấy cái viện mang tiếng làm đẹp bằng dao kéo rồi cuối cùng rải thây người ta mỗi cái một nơi, nhưng thế này có phải hơi quá không? Có thể anh không quá quan trọng về ngoại hình của mình nhưng anh cũng biết chải đầu sau mỗi lần nhấc mi lên và bật dậy khỏi sự cám dỗ của chiếc chăn và cái giường. Cặp ngọc sậm màu đung đưa quan sát một hồi, rồi rút ra kết luận : không nghiện ngập thì cũng là dân đường phố, chắc lại bị con ma men nhập rồi nhảy ra trước đầu xe tải.

Nếu cần có một lí do để anh ấy chưa muốn rời khỏi cái ổ mục rữa này …

Viện trưởng có ghé qua, dù cho chuyện ban nãy khiến anh suýt vinh dự được in dấu tay của cô trên mặt. Cô thở dài xin lỗi vì đã nổi nóng nhất thời, và dường như vấn đề đó nhanh chóng không còn là chủ đề tâm điểm hai người bàn tán nữa. Cô cho hay vụ tai nạn này cô cũng đặc biệt quan tâm, nạn nhân được đưa đến trong trạng thái dở chết dở sống mà cuối cùng không cần đến anh ca phẫu thuật vẫn thành công thì đúng là kì lạ. Tất nhiên không phủ nhận việc bệnh viện này có nhiều bác sĩ giỏi, nhưng cô sẽ an tâm hơn nếu có anh vào cuộc. Cô cũng nghĩ giao lại bệnh nhân này cho anh là đúng, dù anh chưa một lần chăm sóc tại giường bệnh nhưng nếu có chuyện gì anh có thể ứng biến kịp.

Cô là người con gái trưởng thành, và là viện trưởng, và đang cố gắng hoàn thành trọng trách không để bất cứ sinh mạng nào phải nói lời từ biệt với thế gian.

Và anh, không chỉ đơn giản là ngưỡng mộ điều đó ở cô.

.
.
.

Đêm buông, phòng bệnh nhuốm sắc tối, không ai khác ngoài bệnh nhân, kể cả anh. Anh đã về nhà, cô bé tuy không còn là một đứa trẻ, song anh vẫn không an tâm để cô bé một mình qua đêm. Không có điều gì có thể khẳng định vào tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra với bệnh nhân hay không, nhưng vì một lí do mơ hồ nào đó, anh đã an tâm mà không ngủ lại phòng bệnh. Vì một lí do mơ hồ nào đó, anh tin rằng người đó sẽ ổn, ít nhất là qua ngày hôm nay.

Đêm buông, thấp thoáng nhiều lớp vải ôm lấy những đường cong mảnh dẻ phấp phới nơi căn phòng ấy.

Và bóng loáng, kim loại ánh bạc lấp lánh sáng hơn cả ánh trăng.

– Xin đừng lo, chúng tôi sẽ sớm đưa ngài ra khỏi đây thôi ~

=[ Title ]= Scientist & Psycho
=[ Author]= Kumiho Tsubasa
=[ Genre]= shounen_ai, shoujo_ai, violence, psychological, horror, angst
=[ Rating]= T>M
=[ Summary ]=
Hắn là một con người tự do —

Biết bao nhiêu viên đạn đã được châm ngòi, biết bao nhiêu gông xích đã được chăng quang, bao chấn song, bao kế hoạch, bao mạng sống, hơn cả ngàn giọt máu đổ xuống vẫn không tài nào cầm chân hắn được quá vài phút. Tất nhiên hắn không phải ma quỷ, nhất là loại chỉ cần phẩy tay một cái là cả triệu ngôi mộ mọc lên, và cũng không phải kẻ vô địch, mà chỉ cần vung một nhát kiếm là nhuộm đỏ cả bầu trời. Hắn là một con người, bình thường mà lại không bình thường, hắn có cách để hòa mình vào bóng đêm, ẩn giấu đi bộ mặt thật của mình, và khiến những kẻ đã chứng kiến phải im miệng. Hơn nữa, khi ánh trăng chiếu rọi những góc khuất nhất của thành phố Kashako, không chỉ có hình bóng của hắn hiện lên một cách đơn độc, cũng như việc không một bông hồng nào lại không có một mống gai. Dù chỉ là hai trái tim, bên trong hai cơ thể mảnh mai, song chỉ một cái nắm tay đã tạo nên một hàng rào quá đỗi vững chãi, mà cho đến bây giờ vẫn không gì đạp đổ được. Bởi mục đích của hàng rào đó cũng không gì đó thể san bằng, không chỉ là một hàng rào hoa đẹp mắt cho thiên hạ chiêm ngưỡng, mà còn là một hàng rào gai đã tắm trong dòng chảy sự sống của biết bao sinh linh xấu số tội nghiệp, để cái-thứ bên trong sẽ mãi mãi không bị thế gian làm cho mục nát.  

Thế nhưng, chúng đã không tính đến một trường hợp —

Rằng kẻ đó hoàn toàn có khả năng nhìn theo một sinh linh khác …

[MB oneshort] Nhân Dạng

Posted: Tháng Mười Một 11, 2013 in MB Fiction
Thẻ:, , ,

Title: Nhân Dạng
Author: Tsubasa Kumiho
Genre: shoujo-ai, mystery, angst, psychological
Rating: K
Pairing: 2419 – Dream x Annie
Note: quà Hall (muộn) cho tiểu muội =]] xin lỗi huynh không viết nổi fic muội là uke =)) fic ăn theo 1 bộ phim huynh mới xem hôm trước, ý tưởng từa tựa như thế =]]
Summary: Tôi ghét việc bị mất trí nhớ …

— Tôi ghét việc bị mất trí nhớ —

— Nó cứ như sự đấu tranh giữa việc mọi người nói mình là ai và việc mình biết thực sự mình là ai —

___

Con bé tỉnh dậy và nhận ra mùi thuốc sát trùng khó chịu đang bao trọn lấy bầu không khí ngột ngạt nơi đây. Ánh đèn lập lòe, dường như mọi nơi ánh mắt nó có thể quét được đều nằm dưới cái thống trị của sắc trắng vô vị đến lạnh lẽo. Túi nước treo cao, lủng lẳng cái ống nhỏ đưa dòng nước đỏ qua đầu kim bé tẹo mà chạy vào mạch máu nó. Nó không biết những ai đang đứng xung quanh nó, nó chỉ có thể lờ mờ thấy, đắm chìm trong những vạt áo màu trắng đục. Mấy ngày rồi, mọi thứ đều như vậy.

[ Cháu hồi phục rất nhanh. Cháu sẽ sớm khỏe thôi cháu gái ]

Chất giọng mang sắc thái của một người có tuổi mang đến cho nó cảm giác ấm cúng trong viễn cảnh tồi tệ mơ hồ lạnh lẽo này. Nó bất giác nghiêng đầu, mái tóc vàng tuyệt đẹp đã xác xơ đi biết bao nhiêu kể từ khi nó không nhận thức được gì ngoài việc nằm sõng soài trên đường với chiếc xe đạp bị cán nát. Nó nghĩ là nó đã chết, cặp ngươi màu thạch anh nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ có thể ngắm nhìn thế gian nữa.

[ Ta chưa kiểm tra. Thực sự ta không muốn kiểm tra một bệnh nhân như cháu. Nên ta sẽ hỏi cháu một vài điều ]

Nó thấy trên chiếc tủ nhỏ ngay đầu giường, một chiếc túi xách, một chiếc ví nhỏ, một chiếc điện thoại, và một quyển sổ mang từng trang sách nhàu nát đã ngả màu.

[ Cháu có biết tại sao mình lại ở đây không? ]

Nó khép hờ mi mắt, để dòng suy nghĩ cứ thế chạy tuột qua tâm trí, chiếu lại từng hình ảnh của một thước phim mà nó nghĩ là nó đã xem trước khi chết.

[ Tai nạn giao thông — ]

Bờ môi mỏng manh khẽ mấp máy, nó không phải yếu đến mức chỉ thốt lên được những âm điệu tựa gió bay. Nó cố tình nói nhỏ, nó không chắc lắm, nó không nhớ lắm. Vị bác sĩ tiếp tục hỏi nó một vài câu hỏi, liên quan đến những thứ đồ dùng đang nằm yên trên mặt tủ, và những lần tiếp theo nó vẫn trả lời như vậy. Giọng nó nhỏ, đứt quãng, có khi ngắt lại một hồi trước khi tiếp tục, và ở cuối câu luôn dừng lại một cách đột ngột như thể nó đang ấp úng.

[ Có điều gì mà cháu không nhớ? Có điều gì mà cháu không chắc chắn không? ]

Một câu hỏi mơ hồ. Bản thân nó cũng chưa biết phải trả lời như thế nào. Những gì bản thân đã quên, thì làm sao biết được nó đã từng tồn tại trong tiềm thức mình? Chỉ trừ khi, có cái gì đó gợi lại cho ta điều đó, hoặc những gì đã bị lãng quên sẽ mãi mãi chìm vào biển quên lãng mênh mông vô tận ở một chốn hư vô nào đó thật xa. Nó suy nghĩ một hồi.

[ Cháu — ]

— Tôi ghét việc bị mất trí nhớ —

[ — là ai? ]

— Nó cứ như sự đấu tranh giữa việc mọi người nói mình là ai và việc mình biết thực sự mình là ai —

___

[ Theo những gì ta xem xét được từ những món đồ cháu đem bên mình ghi gặp tai nạn, thì cháu tên là Hamasaki Dream. Cháu yên tâm, ta chỉ xem những gì cần thiết thôi. Còn những gì thuộc về riêng tư ta không động đến đâu ]

Nó đã khỏe hơn, có thể tự ngồi dậy được, tuy nhiên bác sĩ bảo đến khi bình phục hẳn mới cho nó xuất viện để tránh xảy ra bất trắc. Vị bác sĩ già mở cuốn sổ tay cũ kĩ và đưa nó xem, ở ngay trang đầu là dòng chữ nắn nót được viết bằng mực tím, có hơi nhòe, bên cạnh một đốm mực nhỏ như bất chợt bị đứt lìa khỏi đầu bút : { Hamasaki Dream }

— Hamasaki Dream —

Nó mở cuốn sổ, trang nào cũng đã được viết, dù nhiều hay ít, đều bằng màu mực tím ấy, đều nhòe. Và mỗi trang đều có một đốm mực, dù lớn hay nhỏ, thấm rách cái mỏng manh khô cứng trên sắc trắng đã ngả vàng. Nó lật qua loa, nhưng rồi chợt dừng lại ở một trang, một trang mà theo nó là kín chữ nhất từ đầu tới cuối cuốn sổ, và đọc. Nó đọc những dòng chữ ấy, những dòng chữ mà nó và vị bác sĩ đã cùng xác nhận đó là chữ nó viết, và tưởng tượng những gì đôi mắt thấy trên những dòng chữ khô khan. Nó thấy một người con gái, mang bên mình những sắc màu u tối nhưng đẹp rạng ngời dưới bình minh hửng nắng. Tóc dài quá gối buộc hai chùm mỏng thướt tha đùa nghịch với từng ngọn gió, óng ả một màu đen dịu dàng mà bóng đêm cũng phải e dè. Màu mắt thạch anh giống nó, sắc thái thì khác một trời một vực, nhưng vẫn rất đẹp, đủ đẹp để khiến nó mê đắm dù chỉ là ngắm nhìn qua một tích tắc.

[ Ta nghĩ cháu và cô bé đó rất thân nhau ]

Vị bác sĩ già cười hiền hậu, đưa cho nó xem chiếc ví nhỏ họ tìm thấy trong túi đồ được xem là của nó. Ở ngăn trong suốt là một tấm ảnh, mà nó nhận ra đó là ảnh chụp mình, và người con gái nó vừa hình dung ra khi đọc cuốn sổ. Cả hai tươi cười rạng rỡ, hai bàn tay xếp thành hình trái tim, kèm với đó là một dòng chữ được viết bằng keo đính kim tuyến rất nổi bật : { Hamasaki Dream ♡ Izu Annie }

— Izu Annie —

Thì ra đó là tên cô gái đó, nó cứ nghĩ nó sẽ phải lặn lội mà tìm cho ra cái tên đó, nhưng không. Cái tên đó đây rồi, chắc chắn là cô gái đó, không thể nhầm lẫn được, chắc chắn người được miêu tả trong cuốn sổ và người trong bức ảnh là một. Chắc chắn, nó không biết tại sao, nhưng nó có thể chắc chắn, cô gái đó là Izu Annie. Dù nó có vẻ không chắc chắn về bản thân, về việc liệu mình có phải là Hamasaki Dream hay không, nhưng đủ với những linh cảm của mình, nó chắc chắn Izu Annie chính là cô gái đó.

— Và cô gái đó là người đặc biệt quan trọng mà không ai có thể thay thế —

___

Hôm nay nó được xuất viện, được trút bỏ lớp trang phục trắng rã, được rời khỏi những ô gạch gò bó giam cầm nó trong một khoảng không gian nhất định. Cất đồ vào túi xách, nó nhận lấy danh thiếp của vị bác sĩ nọ, ông bảo nếu có gì có thể liên lạc và ông sẽ giúp đỡ. Đồng thời, nhận thấy dường như nó mất ăn mất ngủ vì không rõ giờ mái tóc đen mượt và cặp ngọc thạch anh sáng màu đang ở đâu, ông đưa nó một cái danh thiếp nữa. Ông bảo đó là một người quen, vôn rất giỏi tìm người, và cũng có một vốn hiểu biết nhất định trong việc mất trí nhớ và những kí ức mơ hồ. Nó gật đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng rảo bước bước qua cánh cửa đã ngăn cách nó với thế giới bên ngoài trong suốt mấy tuần nay. Nó thực sự không nhớ được gì nhiều, nó cảm thấy hình như mình chưa từng biết đến bệnh viện này bao giờ, và mọi thứ nó nhìn thấy kể từ lúc bước chân ra khỏi bệnh viện cũng mang đến cho nó một thứ xúc cảm rất đỗi mơ hồ.

[ Mình chỉ cần tìm ra Ann-chan. Thế thôi là đủ ]

Nó quyết định chưa dùng đến những tấm danh thiếp vội, mà tự nó sẽ đi tìm người con gái ấy trước đã. Nó biết chỉ bằng những linh cảm mơ hồ sẽ khó có thể đưa nó đến chính xác với cái đích nó đang tìm kiếm. Nhưng nó tin vào những linh cảm ấy, vì nó nghĩ, không phải tự nhiên mà nó có được những xúc cảm như vậy, khi lần đầu nhìn vào tấm hình người con gái ấy sau cú va động làm kí ức nó nhòe đi bao nhiêu.

[ Mình chỉ cần tìm ra Ann-chan. Thế thôi là đủ ]

Nó hòa mình vào biển người, nhưng không để lạc mình giữa chốn xa lạ. Nó đặc biệt chú ý đến những cô gái tóc đen, và tóc hai chùm, đặc biệt để ý, liệu khuôn mặt thánh thiện ấy có thực sự tồn tại hay chỉ là ảo ảnh giữa hư vô. Bản thân nó muốn tự kiếm tìm đã, chỉ đến khi thực sự bị hai chữ bất-lực cản đường, nó mới tính mở tấm danh thiếp kia ra. Izu Annie, chắc chắn nó sẽ tìm được cô gái đó.

[ Cậu còn chưa thực hiện lời hứa của tớ cơ mà — ]

Nó chợt nghe thấy những tiếng nấc thổn thức khi bước vào con đường đang ngập trong im lặng. Chỉ có màu đen nó nhìn thấy ở họ, dù màu tóc khác nhau, dù màu da có đậm nhạt, thứ họ khoác trên mình đều là những thớ vải đen lạnh lẽo. Khăn tay lau dòng lệ ướt đẫm gò má, dường như thứ ánh sáng hời hợt nơi ấy sắp tắt hẳn, chạng vạng trong tâm khảm mỗi người đang dần nuốt trọn lấy họ. Nó dừng bước không vì lí do gì, hoặc vì một lí do mà nó không biết, nhưng nó đã dừng lại. Nó dừng lại, hướng cặp ngọc thạch anh về phía đám người đó, thững thờ.

[ Xin lỗi mọi người. Mình về trước — ]

Một cô gái nhỏ lặng lẽ rời khỏi đám người ấy, cúi gằm mặt như muốn giấu bặt đi những cảm xúc đang mồn một hiện rõ trên gương mặt thanh tú. Nước mắt nhiều lắm, đau nhiều lắm, như thể cuộc sống bất chợt mất đi toàn bộ sắc màu. Nước mắt nhiều lắm, nhòe bức họa đời cho rồi. Đau nhiều lắm, nát bức họa cho đời rồi. Và nó chợt kkhựng lại.

[ Ann-chan ~ Ann-chan ~ Là tớ Dream đây ~]

Nó nở nụ cười rạng rỡ, nó cảm thấy hạnh phúc. Cô gái đó đúng là Izu Annie rồi, đúng thật rồi, không sai được. Mái tóc đó, đôi mắt đó, khuôn mặt đó, nó không thể nhầm lẫn được, đặc biệt khi cảm xúc của nó trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nó chạy thật nhanh tới đó, nó phải gặp Ann-chan, nó đã tìm ra Ann-chan rồi, không mất đến nửa ngày. Nó mong được gặp Ann-chan, nó nhớ Ann-chan, tâm trí của nó hoàn toàn ngập tràn những hình ảnh về Ann-chan kể từ phút giây đó. Ann-chan, nó đang tới gần, Ann-chan đang nghĩ gì? Ann-chan sẽ vui chứ? Ann-chan sẽ đón nó chứ? Ann-chan sẽ hạnh phúc khi được gặp nó chứ?

— Ann-chan hốt hoảng và tránh xa nó ? —

[ Cô là ai? ]

— Ann-chan không nhận ra nó ? —

[ Cậu sao vậy ~ Dream đây mà ~ ]

— Ann-chan phẫn nộ và la nó ? —

[ Đừng đùa !! Đừng có đùa !! Không vui chút nào đâu !! Dù cô có là ai thì biến đi ngay đi !! ]

— Ann-chan rơi nước mắt và sầu muộn hơn ? —

[ Sao lại thế ~ Tớ Dream đây mà ~ Cậu không nhận ra tớ sao Ann-chan ~ ]

— Ann-chan sợ hãi và chạy khỏi nó ? —

[ Đến giờ cô còn đùa được sao !! Hamasaki Dream mà tôi biết đã chết rồi !! Tôi vừa đi dự tang cậu ấy xong !! ]

— … Ann-chan … —

Cô gái bé nhỏ quay người thật nhanh, bỏ đi một mạch, chỉ để lại những tiếng nấc cứ đọng mãi nơi từng giọt không khí. Hình bóng khuất dần dưới cái ảo diệu của sương sớm, mọi thứ lại trắng. Không có mùi thuốc sát trùng, nhưng trắng rã tới lạc lõng cả nỗi lòng, sắc trắng vẫn còn đeo bám nó. Con bé tóc vàng chôn chân xuống đất, mặc cho thiên nhiên có chuyển động quanh mình, không nhích bước nổi nữa, hóa đá suốt một quãng lâu. Cái trắng rã vẫn đeo bám nó, dai dẳng.

— Hamasaki Dream đã chết rồi —

[ Tôi — ]

— Izu Annie vừa đi dự lễ tang của Hamasaki Dream —

[ — là ai? ]

___

Hiện nó đang ngồi trong phòng khách của một tòa nhà lớn sang trọng, thật ra cũng chẳng quá ‘lớn’ và ‘sang trọng’ như người ta vẫn nói, chỉ là nó chưa lui tới nơi nào như thế này thôi. Nó đăm đăm cặp ngọc thạch anh vào tách trà đang phả từng luồng hơi nóng vào khuôn mặt trắng sáp như búp bê của nó. Nó không uống, không phải vì khuôn mặt kì dị nó thấy được trên mặt tách trà thay vì gương mặt lúc nào cũng hớn hở cười toe của mình, chỉ đơn giản là nó không uống.

[ Nếu tôi không phải Hamasaki Dream — Thì tại sao tôi lại có những cảm xúc của cô ấy về Izu Annie? ]

Nó đặt câu hỏi sau khoảng 13 phút im lặng, gương mặt vẫn bình thản một nụ cười, che giấu cái gượng gạo đến mức tuyệt hảo để không ai nhận ra những gì đang xoáy chặt tâm can nó lại. Nó gọi vào số điện thoại và tìm theo địa chỉ in trên tấm bìa bé bé con con mà vị bác sĩ nọ mới đưa hồi sáng, và tìm được đến đây. Nó cũng không rõ mình đang làm gì nữa, không rõ rốt cuộc mình đang gián tiếp cầu xin ở người này điều gì, một lời an ủi cho cái phũ phàng nó hứng chịu về thân phận mơ hồ của mình ư? Nó còn không chắc mình có phải Hamasaki Dream hay không mà.

[ Làm sao cô biết chắc những cảm xúc đó là của Hamasaki Dream ?~ Cũng như việc cô gái kia là Izu Annie ?~ ]

Hắn hớp một ngụm trà dù cho chỉ chạm nhẹ vào tách cũng thấy bỏng rát cả tay, điềm nhiên trả lời bằng một câu hỏi khác mà hẳn sẽ không ít người khi nghe muốn hất ngay nước sôi vào mặt hắn. Họ tìm đến hắn cũng đều chỉ có một lí do, vì họ nghe nói hắn hầu như luôn dùng những bí ẩn của nhân gian làm trò tiêu khiển, vò nát và đùa nghịch những gì mơ hồ chỉ trong một lòng bàn tay. Và cái họ muốn, là một câu trả lời thỏa đáng, chứ không phải những câu hỏi để họ thêm rối lòng. Nhưng với con bé, nó thực sự cảm thấy ở người này chút gì đó hứng thú. Nó cứ đăm đăm quan sát mái tóc đen xơ xác mà thoáng chốc như ẩn sắc đỏ tăm tối thoắt ẩn thoắt hiện dưới nắng ngày. Nó tự hỏi sao mắt trái người này phải đeo băng bịt lại, nó không ngừng quan sát thật kĩ từng cung bậc xúc cảm chưa từng hiện hữu trên con ngươi loãng đỏ khẽ khép hờ phía bên kia.

[ Tôi không tìm hiểu gì cả. Tôi chỉ đơn giản là tôi biết ]

Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra một cách mất thì giờ, cứ cách vài phút lặng thinh lại có một câu hỏi được đặt ra, và sau mỗi câu trả lời lại là những phút giây tĩnh lặng ấy. Một tiếng trôi qua, và mọi chuyện vẫn chưa đi được đến đâu cả, cuộc đối thoại dường như trở nên nhàm chán hơn bao giờ hết, không có câu trả lời, chỉ là những lời đáp lại dính đầy uẩn khúc.

[ Có thể cô đang bị thay thế ~ ]

Khóe miệng vẽ thành một nụ cười, đầu lưỡi ngân nga tưởng như đang hòa tấu một bản nhạc kì dị, cũng vào lúc tách trà trên tay con bé chỉ còn là những mảnh sứ vỡ tan và dòng nước đục màu loang lổ vẫn còn nghi ngút bốc hơi.

— Hết giờ tiếp khách rồi đấy —

Anh chặn họng hắn lại bằng việc thọc lưỡi mình vào sâu trong vòm miệng hắn, quét một vòng rộng và khuấy đảo cho hắn không còn lấy một giây mà thở. Anh đớp trọn lấy bờ môi thô ráp nhợt nhạt của hắn, làm chủ hoàn toàn khuôn miệng ẩm ướt của hắn, nhai nghiến lấy chiếc lưỡi xấc láo toàn hé ra những giọt mật ngọt ngào ẩm độc của hắn. Là người duy nhất có thể kiểm soát hắn theo cách của riêng mình, việc khiến hắn rơi vào mê muội của những nụ hôn mê đắm đã là việc thường tình mỗi lần dục vọng trong anh thèm khát ngắm nhìn những hình ảnh khổ sở của hắn mà không ai có thể thấy được.

— Tuy nhiên chúng ta đang có một vị khách không mời mà đến ở đây —

[ Xin lỗi tôi không đến đây để xem cảnh nóng và những giờ phút riêng tư của các vị ~ ]

— Đuổi cô ta đi và chúng ta có thể quyện chặt lấy nhau ngay bây giờ —

[ Ai lại muốn hãm hại cô như vậy ~ Chúng sẽ nhận được gì ~ Cô và các bạn sẽ bị hậu quả gì ~ Nhất là Izu Annie đó ~ ]

Anh khó chịu trèo lên chiếc sofa nơi hắn ngồi gác chéo chân nãy giờ, bật thẳng 3 chiếc cúc áo hắn cùng 1 lúc rồi đặt lên vùng da cổ trắng bệch của hắn những vết bầm vừa tím vừa đỏ một cách ướt át. Hắn dường như không biểu lộ chút cảm xúc nào, dù là phản ứng trở lại hay chống cự những hành động ấy, mà cũng có thể dễ dàng hiểu được nguyên nhân khi có một cặp mắt thứ ba đang quét khắp căn phòng trong cái loãng xẹt của cái đông vô hình. Tất nhiên con bé không phải loại hay soi mói người khác, chỉ là bất cứ ai trong trường hợp này cũng sẽ vô thức hướng mắt về những hình ảnh tế nhị dù cho trong đầu có muốn hay không.

— Nếu ngươi còn giữ cô ta lại thêm 1 tích tắc nào nữa, lần này ta sẽ không cho ngươi được đứng dậy nổi đâu —

[ Vâng. Cảm ơn ]

Con bé kéo nhẹ cánh cửa và chuẩn bị bước ra khỏi đó, mất một vài giây để nó khựng lại mà nhìn đăm đăm vào cái ổ khóa cửa, không vì lí do gì cả. Chỉ là con bé ngẫm lại, nó đến đây vì đi theo địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp và số điện thoại để tiện liên lạc, chưa hề nhắc đến tên của kẻ mà mẩu giấy bé con ấy hướng tới. Thường thì, nó cũng không quá để tâm đến việc người ta tên là gì, nhưng đôi khi, nó cần một cái tên để có thể phân biệt và ghi nhớ những ai nó đã từng gặp gỡ.

[ Tôi phải gọi anh là gì? ]

Nó thoáng bị cái lạnh làm cho rùng mình, cơn gió này không tự nhiên mà đến. Nó dường như không ngoảnh lại ngay như nó đã dự tính, nó không biết nữa, nó dừng lại đột ngột. Và rồi nó nghe được giọng hắn, nhẹ nhàng lướt giữa bầu không khí lạc lõng, đâm thủng vào đó từng cái lỗ sâu hoắm mà đẩy âm điệu từ giọng nói của mình qua.

[ Cứ gọi tôi là Mr. Rozsika ~ ]

Căn nhà biến mất, con bé thấy mình đang chơi vơi giữa một bãi đất hoang.

— Ngoan lắm —

Hoặc không phải là biến mất, mà chỉ là một sự tồn tại vô hình.

[ Em luôn luôn nóng vội như vậy ~ ]

— Là ngươi khiến ta sốt ruột —

[ Anh chỉ trễ có vài giây thôi mà ~ ]

— Vài giây cũng là trễ, đáng phạt —

[ Woah ~ Anh đợi câu này mãi ~ ]

___

[ Tôi là ai? ]

Bước chân con bé nặng trĩu như thế kéo lết phía sau gót là cả tấn đá vậy, mà nó nghĩ là lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy vậy. Nó không phải loại người quá dị ứng với những vấn đề quá đỗi mơ hồ, nhưng khi đã trở thành trung tâm của sự mơ hồ nó mới thấu hiểu. Thấu hiểu rằng, một khi đã bị sương mù che phủ, mọi thứ không hề đơn giản như đứng ngoài ngắm nhìn kẻ khác bị sương mù phủ che.

— Hamasaki Dream mà tôi biết đã chết rồi —

Hay nó thực sự đã nhầm? Hay nó chỉ vô-tình trông giống Hamasaki Dream? Hay những thử vật dụng ấy chỉ đơn giản là sự nhầm lẫn hoặc ai đó đã giao cho nó giữ gìn? Hay nó chỉ đơn giản là ngộ nhận những cảm xúc giành cho Izu Annie cũng như việc ngộ nhận mình là Hamasaki Dream? Hay nó chỉ đơn giản là con bé may mắn thoát chết từ tai nạn giao thông trái với cô gái xấu số mà nó tưởng nhầm rằng đó là mình?

— Tôi vừa đi dự tang cậu ấy xong —

Con bé cảm thấy đầu óc mình đang quay cuồng, nó thậm chí không còn nhìn rõ cảnh vật xunh quanh nữa. Đầu nó đau, nó không biết tại sao, chỉ đơn giản là nó thấy như có cái gì vừa giáng mạnh xuống đầu mình. Nó muốn ngã xuống và nhắm nghiền mắt lại ngay tức khắc, mà có vẻ như bước chân nó cũng không còn vững nữa rồi. Nó chao đảo như một con bé say rượu, nó cảm giác như toàn bộ cơ thể đều đã đồ rạp xuống mặt đường. Nó thấy cái thô ráp, cái bụi bẩn từ tấm thảm mà con người không ai không giẫm đạp lên đang áp lên da thịt. Nó loáng thoáng thấy một bóng người ở rất gần mình, nhưng nó không thể nhìn ra hay nhớ ra đó là ai. Nó chợt muốn ngủ, đôi hàng mi xinh đẹp từ từ hạ xuống, khép lại, và đưa nó vào một thế giới chỉ toàn màu đen.

[ Hay chỉ đơn giản là — tôi điên rồi? ]

Cảnh tượng trước mắt con bé hiện giờ là một nhà kho cũ kĩ, ẩm mốc và đầy bụi bẩn. Nó thấy có cái gì lành lạnh bao lấy hai cổ tay mà hạn chế mọi cử động của nó. Nó khẽ nhăn mặt ngay khi khứu giác nhận ra một thứ mùi khó chịu đến kinh khủng, nuốt trọn lấy hai chữ không-khí tồn tại ở nơi này, vừa nồng vừa tanh. Nó thấy nó không chỉ có một mình, có một người ở bên cạnh, đang nằm, con bé nhìn không rõ, có lẽ nó vẫn còn choáng váng. Nó chỉ lờ mờ thấy một mái tóc bù xù, bộ trang phục nhàu nát, và một vũng đỏ loang lổ dưới sàn.

[ Chúng ta sẽ trừ khử con bé càng sớm càng tốt ]

Nó nghe hai giọng nói lạ, ở phía xa xa, nhỏ nhưng đủ để nó nắm bắt được những gì đang xảy ra. Mắt nó giờ đã nhìn được rõ hơn, nhưng hai kẻ đó đeo khẩu trang bao kín mặt, ăn mặc như hai vị bác sĩ, nó không biết đó là ai. Nó thấy những vật sắc nhọn, dài và sáng bóng, ngay cái đầu nhọn hoắt còn dinh dính cái gì đỏ lòm đến phát tởm. Nó nghe rõ được từng tiếng đế giày va chạm với mặt đất, không gian không một tiếng động tĩnh lặng đến lạnh sống lưng. Đâu đâu có tiếng kim loại lạch cạch va chạm, hình như là ở một hướng khác, vì cửa sổ khá thấp nên nó có thể thấy, vẫn còn có những kẻ khác, nó cũng nhận ra mọi thứ xung quanh một cách dễ dàng hơn. Cáng cứu thương, giường gắn bánh xe, cái khay còn nước đựng vài thứ sắc nhọn khác, chiếc túi và ống nhựa trong suốt treo lủng lẳng, và người đang nằm gần nó.

[ Chúng ta hành động ở đây có hơi lộ liễu quá không? ]

Tiếng đế giày, nhiều hơn, vang hơn.

[ Mày chớ có lo. Tao đã thu xếp cả rồi ]

Tiếng kim loại, nhiều hơn, vang hơn.

[ Vậy còn lão già kia? Có phải thừa thãi quá không? ]

Những cái bóng đang lớn dần, và rõ dần.

[ Lão mà sống thì chắc chắn sẽ báo cớm. Chả chừa đâu ]

Giọng nói lạ, rõ hơn, gần hơn, và cả lạ hơn.

[ Lần này phải 50/50 đó. Tao phần mày não, để tim cho tao ]

Tiếng đế giày, nhiều hơn, vang hơn.

[ Khoét đầu nó, moi cái thử tởm lợm bên trong ra mà không làm nát ]

Tiếng kim loại, nhiều hơn, vang hơn.

[ Khoét thịt nó, moi cái thứ tởm lợm bên trong ra mà không làm nát ]

Những cái bóng đang lớn dần, và rõ dần.

[ Ruột, gan, phổi, những thứ khác, cứ để cho mấy thằng kia xử lí ]

Giọng nói lạ, rõ hơn, gần hơn, và cả lạ hơn.

— Cánh cửa được kéo xoạch ra, chúng bước vào, những vị bác-sĩ, với dụng-cụ trên tay, chuẩn bị tiến hành một ca phẫu-thuật đáng nhớ —

Nhưng nạn nhân đã không còn ở đó nữa.

___

[ Vậy là cô đã có một cuộc tẩu thoát hoành tráng phải không ?~ ]

[ Cũng chẳng vinh dự lắm. Chúng thật ngốc. Chiếc còng ấy quá lớn so với tôi ]

[ Nhưng cách chúng dàn dựng như những vị bác sĩ cũng ấn tượng đấy chứ ~ ]

[ Chúng đã giết vị bác sĩ đã chữa trị cho tôi. Ông ấy vô tội ]

[ Chà ~ Tình hình có vẻ căng đây ~ Cô có nghĩ chúng chính là những kẻ đứng sau vụ này ?~ ]

[ Tôi đã từng nghĩ mình điên, hoặc ít nhất là ngộ nhận. Nhưng khi nhận ra hành động của những kẻ đó, tôi đã biết ]

[ Cô không định sẽ lại tìm đến những kẻ đó đấy chứ ?~ ]

[ Nếu đó là cách duy nhất. Tin tôi đi, tôi cũng chẳng mặn mà gì việc gặp lại chúng đâu ]

[ Nhưng cô có nên xem xét lại tình hình chứ ~ Chúng đông, có vũ khí, và, cô lại chỉ có một mình ~ ]

[ Tôi tưởng chúng ta ở cùng một phe ?~ ]

[ Ồ ồ tất nhiên tôi ở phe cô rồi ~ Nhưng việc ở cùng phe và cùng lao đầu vào nguy hiểm là khác nhau đấy nhé ~ ]

[ Tôi biết ~ Tôi chỉ cần một số thông tin ~ Tôi sẽ tự mình xử lí ~ ]

Con bé khẽ cựa quậy làm tấm poster cỡ lớn trên người nó tuột xuống, nó ngồi dậy và vươn vai. Hình như nó đã mơ một lúc, nó cảm thấy mệt mỏi và đã ra nằm ở ghế đá ngoài công viên, ai ngờ hai mí mắt cứ thế nhắm xuống. Kì lạ là nó vẫn an toàn, chứ thường mà ngủ lộ liễu thế này có mà mất mạng như chơi, và trong trường hợp này thì đúng là còn hơi cả kì lạ. Nó vừa mơ, nhưng nó nghĩ đó không chỉ là một giấc mơ bình thường, có lẽ Mr.Rozsika có một thứ ma lực nào đó có thể nói chuyện với người khác trong mơ. Nó thực sự cảm thấy như kẻ đó đã ở đây, nói chuyện với nó, đưa nó những thông-tin nó cần, và rồi biến mất như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.

— Tôi vừa đi dự tang cậu ấy xong —

Tâm trí nó bị lấp đầy bởi những hình ảnh ấy, đôi chùm tóc quá gối đen óng mượt mà, cặp ngọc thạch anh thuần khiết, long lanh hai dòng lệ ướt nhòa tràn xuống hai gò má nhợt nhạt, xua đuổi, và tránh xa khỏi nó. Nó vẫn chưa nhớ ra những kẻ đó là ai, nhưng giờ việc đó không còn quan trọng nữa, những kẻ đó đã chia cách nó khỏi Ann-chan, đó mới là điều đáng để tâm. Nó sẽ tìm ra sào huyệt của chúng, tìm ra âm mưu của chúng, nhanh chóng báo cảnh sát và để họ quét sạch cái hang ổ đầy bụi bẩn ấy, thế là xong. Có lẽ ở đó sẽ có bằng chứng, bằng chứng rằng nó, Hamasaki Dream, vẫn còn sống, chứ không như những người khác nghĩ, chứ không như Ann-chan nghĩ.

— Hamasaki Dream mà tôi đã biết đã chết rồi —

Không, Hamasaki Dream vẫn chưa chết, nó vẫn còn sống đây, và nó sẽ vạch trần bức màn giả dối này. Nó sẽ không để hỏa mù che mắt Ann-chan nữa, nó sẽ không để hỏa mù chia cách nó và Ann-chan nữa, nhất định thế. Nó và Ann-chan sẽ trở lại như xưa, là những người quan trọng nhất của nhau, vượt qua ranh giới tình bạn, như bức ảnh mà nó đã mang bên mình. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế, khoét đi một mảng kí ức của nó, mà nó vẫn có thể giữ chặt tấm hình ấy, tấm hình nó và Ann-chan, thì chắc hẳn, đó là thứ vô cùng quan trọng.

[ Ann-chan, nhất định chúng ta sẽ quay lại với nhau ~ Tớ hứa đấy ~ ]

___

Bầu trời đã tối đen như mực, và lúc nó bắt đầu cuộc tìm kiếm là 1h chiều, kể ra cũng không uổng công. Nhà kho bỏ hoang đúng là một nơi lí tưởng cho những kẻ mang hành tung bất hợp pháp mà, chúng tập chung hết ở đây, những tên lúc nãy. Chúng đang bàn bạc gì đó, con bé nấp sau một thùng hàng lớn gần đấy và cố nghe xem tâm điểm của cuộc nói chuyện là gì. Đúng như nó nghĩ, có liên quan đến nó, chúng bàn bạc việc sẽ tìm nó và xử lí nó như thế nào, nó nghe hết được từ đầu tới cuối không sót một lời. Chỗ nấp này rất an toàn, đủ gần để nó nghe được giọng lũ kia oang oang hết từ A đến Z kế hoạch của mình, và đủ xa để con bé có thể gọi điện cho cảnh sát mà không bị nghe thấy. Nó lấy trong túi xách ra chiếc điện thoại, và bắt đầu bấm máy.

[ Moshimoshi? ]

Đầu dây bên kia đã bắt máy, mọi việc dường như hết sức suôn sẻ.

[ Vâng. Cháu phát hiện ra một nhóm người có hành tung rất mờ ám ạ ]

Nó điều chỉnh để giọng mình vừa phải, đủ lớn để đầu dây bên kia nghe được, đủ nhỏ để chúng không nghe thấy.

[ Ở một nhà kho bỏ hoang ạ. Địa chỉ hình như là — ]

Một bóng đen hiện lên, lớn dần, bao lấy cả hình hài nó mà in lên mặt thùng hàng.

[ Moshimoshi? Cháu gái? Moshimoshi? ]

Chiếc điện thoại rơi nặng nề đánh cạch xuống nền xi măng, thoáng có xuất hiện những kẽ nứt nhỏ trên màn hình.

[ Chết tiệt ]

Con bé chạy hết tốc lực của mình, chết tiệt thật, nó quên mất là vẫn còn một kẻ nữa. Và hắn đang đuổi sát nút, tay lăm le con dao cỡ bự, vậy là không xong rồi. Nó gắng tăng tốc, nhưng dường như nó đã đạt tới giới hạn của mình. Mồ hôi nó vã liên tục, vừa vì lo mình sẽ lâm đường cùng, nhưng chính là vì nó đã chạy quá sức. Nó muốn tìm một chỗ thật kĩ mà chốn tạm và nghỉ chân một lúc, chứ cứ chạy mãi cũng không thể thoát được. Nhưng tình hình là, mọi thứ lại càng rắc rối hơn, lũ còn lại vũ khí trong tay đang chạy tới ngay trước mặt. Và chỉ trong vài giây nữa, chúng sẽ hoàn toàn bao vây nó lại.

— Chúng đông, có vũ khí, và, cô lại chỉ có một mình —

Bất giác nó dừng lại đột ngột, đúng lúc kẻ phía sau đang chỉ cách nó có nửa bước chân. Nó không nghĩ gì cả, chỉ xoay một vòng ra sau kẻ đó, động tác nhanh gọn không chút dư thừa. Nó không nghĩ gì cả, chỉ lợi dụng dáng chạy của kẻ kia mà bẻ ngoặt tay hắn ra sau, huých mạnh vào sau khuỷu chân và đẩy hắn ngã rầm xuống. Nó không nghĩ gì cả, chỉ nhấc lên thật nhanh con dao đã tuột khỏi tay hắn mà lăn lóc ngay gần đấy, giơ lên cao.

— Và chém xuống —

Cái thứ đỏ lòm tanh ngòm đó cứ thế tóe lên mặt nó, bết lên mái tóc nó, dính lên quần áo nó, nhuốm đỏ nó. Đôi đồng tử của nó như thình lình co lại, nó cảm giác như trong phút chốc mọi thứ bỗng chậm lại một cách bất thường, đủ để nó chứng kiến cảnh tượng này. Cảnh tượng lớp da toạch rách, nát nhừ lớp thịt, vụn vỡ xương, và máu túa tung. Một cảm giác kì lạ trỗi dậy trong lòng nó, ập tới một cách đột ngột, như bỗng dưng kiểm soát lấy hành động và để nó gây nên cảnh đổ máu. Nó muốn, nó muốn tận hưởng, nó muốn tận hưởng cảm giác này, nó muốn tận hưởng cảm giác này lâu hơn, nó muốn tận hưởng cảm giác này lâu hơn và toàn vẹn hơn.

[ Đại ca !? ]

Là tiếng chúng, lũ còn lại, có lẽ chúng đã tụ tập đông đủ xung quanh con bé rồi. Nó có thể hình dung ra nét mặt của chúng dù không hề ngước mắt lên, dù nó cũng chẳng khặng định những gì mình nghĩ là đúng hay sai. Nhưng chắc chắn chúng đang run rẩy, nó có thể cảm thấy điều đó, thì ra lũ này cũng tầm thường vậy thôi. Lần đó ra oai vì chúng đã thâu tóm nó dễ dàng, nhưng giờ khi chứng kiến đại-ca của mình đang bỏ xác dưới tay con bé này, quan niệm của chúng phải thay đổi rồi. Phải thay đổi rồi, phải thay đổi rồi, các người thấy rồi chứ, các người thấy rồi chứ

[ Tôi sẽ tự mình xử lí ~ ]

Chỉ trong chốc lát, cả một khu vực lớn trong nhà kho như trở thành cái lò chặt thịt người.

— Ann-chan, tớ sắp về với cậu rồi đây —

Con bé muốn lục soát những thứ đồ dùng ở đây trước khi rời đi.

— Ann-chan, tớ sẽ phơi bày sự thật cho cậu thấy —

Có lẽ nó sẽ tìm ra một thứ nào đó làm bằng chứng cho việc mình vẫn còn sống.

— Ann-chan, bọn chúng đều chết cả rồi, cậu không cần phải sợ nữa đâu —

Có lẽ cuốn băng cát sét đề mấy chữ tuyệt-mật này sẽ chứa đựng đáp án mà nó mong muốn.

— Ann-chan, chúng ta sẽ sớm trở về bên nhau thôi —

Nó đeo tai nghe vào, và bật băng lên.

___

[ Cô đã bị kết tội — ]

[ Không thể như thế được — ]

[ Dream-chan làm ơn — ]

[ Cô sẽ phải chịu hình phạt — ]

[ Đừng chạy trốn mà — ]

[ Dù cô có chạy đâu — ]

[Xin lỗi Ann-chan — ]

[ Chúng tôi cũng sẽ lùng — ]

[ Tớ không thể ở lại — ]

Hộp cát sét rơi xuống, con bé xanh mặt sững sờ.

— Thế này là sao …? —

[ Vậy là cô đã biết ~ ]

Con bé giật mình quay lại, là hắn, kẻ trên danh thiếp.

[ Mr.Rozsika — thế này là sao ? ]

Dường như con bé đang run rẩy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

[ Để tôi kể cho cô nghe sự thật ~ ]

Con bé nuốt nước bọt, những gì nó nghe được như đâm thẳng vào tim.

— Thật ra cô đến từ một chiều không gian khác —

— Những kẻ đó có thù hằn với cô từ lâu nên muốn giết tất cả ‘cô’ ở tất cả những thế giới song song —

— Cô đi theo chúng với mục đích ngăn cản những cuộc tàn sát chính mình —

— Nhưng đã có trục trặc xảy ra khi cô bị tai nạn và tưởng rằng mình thuộc về thế giới này —

— Còn chúng thì đã toại nguyện giết được tất cả ‘cô’ ở những thế giới song song khác —

— Mục tiêu cuối cùng là chính cô và chúng sẽ hoàn toàn đạt được tâm nguyện của mình —

Con bé dường như rơi vào lạc lõng đến không đứng vững nội.

[ Nhưng giờ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn phần nào khi cô một mình hạ gục được hết tất cả bọn chúng một cách dễ dàng ~ ]

Đầu óc con bé quay cuồng trong ảo giác vô định vì những gì vừa xảy ra.

[ Nhưng nếu cô không mau mau trở về thế giới của mình thì mọi chuyện sẽ lại trở nên tồi tệ đó ~ ]

Mọi thứ dường như trào lên cổ họng, con bé bỗng muốn nôn, nó không biết nữa.

[ Izu Annie ở thế giới của cô vẫn an toàn, và nếu cô trở lại, chiều không gian sẽ ngừng hỗn loạn, và mọi thứ sẽ kết thúc êm đẹp ~ ]

Nó ngước lên, nó không khóc, nhưng có cái gì đó vừa cay vừa đắng đang khiến nó khó chịu vô cùng.

[ Ngươi … biết mọi chuyện từ đầu sao …? ]

Hắn chỉ cười khẩy thay cho câu trả lời, hoặc cũng có thể đó chính là câu trả lời của hắn.

[ Tại sao tới giờ ngươi mới nói …? ]

Nó cố giữ mình tình táo, không để cơn đau đầu kinh khủng làm mình gục xuống vào lúc này.

[ Tôi muốn đợi tới thời điểm thích hợp ~ Nếu không cô sẽ chỉ nghĩ tôi điên mà thôi ~ ]

Hắn nói, rồi lẩm bẩm điều gì đó, một cái hố đen hiện lên, rồi dần dần được thay thế bởi hình ảnh người con gái ấy, Izu Annie.

[ Chỉ cần bước qua nó, cô sẽ trở về đúng thế giới của mình, và mọi thứ sẽ lại trở về như cũ ~ ]

Nó loạng choạng đứng dậy, ngắm nhìn cánh-cửa ấy mãi một hồi, dường như lòng nó vẫn còn uẩn khúc, điều gì đó chưa được giải thích.

[ Tôi sẽ — trở về với Ann-chan chứ? ]

Có lẽ nó đang lắp bắp, thứ cảm xúc mãnh liệt ấy lại trào lên trong nó, mỗi khi nghĩ về Izu Annie, nó lại không nén nổi xúc động.

[ Tôi có thể lấy tính mạng ra đảm bảo điều đó ~ ]

Khóe miệng hắn lại vẽ thành một nụ cười, lặng lẽ ngắm nhìn con bé bước qua cánh-cửa và mất hút dần ngay khi được khép lại.

[ Vĩnh biệt, Dark Dream ~ ]

Con bé từ từ mở mắt, cái trắng xóa dần tan đi mà thay vào đó là khung cảnh bình minh đầy sắc màu. Nó có thể cảm nhận hương vị của sự sống đang ngập tràn quanh khoảng không gian mà nó vừa đặt chân tới. Bầu trời hửng lên một góc trong thứ sắc màu nồng ấm lãng mạn tới kì lạ, từng đợt không khí trong vắt đang đua nhau ngập tràn hai lá phổi của nó. Nó hít một hơi thật dài, nó có thể cảm nhận được từng tiếng nhạc vô hình đang chảy dọc theo làn gió thoảng, thoáng qua tai nó. Nó đưa mắt mình ra thật xa, nó thấy một khung cảnh tuyệt vời đang dần hiện rõ trước mắt, để nó thấy được cái ấm áp khi một ngày mới bắt đầu hửng nắng. Và phía kia, nó thấy một bóng người.

[ Ann-chan? ]

Nó thấy một người con gái, mang bên mình những sắc màu u tối nhưng đẹp rạng ngời dưới bình minh hửng nắng. Tóc dài quá gối buộc hai chùm mỏng thướt tha đùa nghịch với từng ngọn gió, óng ả một màu đen dịu dàng mà bóng đêm cũng phải e dè. Màu mắt thạch anh giống nó, sắc thái thì khác một trời một vực, nhưng vẫn rất đẹp, đủ đẹp để khiến nó mê đắm dù chỉ là ngắm nhìn qua một tích tắc.

[ Ann-chan ~~! Đúng là Ann-chan rồi ~~! ]

Cô gái đó đúng là Izu Annie rồi, đúng thật rồi, không sai được. Nó chạy thật nhanh tới đó, nó phải gặp Ann-chan, nó đã tìm ra Ann-chan rồi, không mất đến nửa ngày. Nó mong được gặp Ann-chan, nó nhớ Ann-chan, tâm trí của nó hoàn toàn ngập tràn những hình ảnh về Ann-chan kể từ phút giây đó. Ann-chan, nó đang tới gần, Ann-chan đang nghĩ gì? Ann-chan sẽ vui chứ? Ann-chan sẽ đón nó chứ? Ann-chan sẽ hạnh phúc khi được gặp nó chứ?

— Ann-chan … không còn là Ann-chan ? —

Cô gái đó quay lại, trưng hai hốc mắt sâu hoắm xoáy nát khuôn mặt với cái miệng chi chít những đường chỉ khâu còn nhẹp đỏ.

[ Dream-chan ~~ Mừng cậu trở về ~~ ]

Cô gái đó quàng hai cánh tay co quắp như hai cành cây khô, quấn chặt lấy nó mà tiến gần khuôn mặt đang càng lúc càng biến dị một cách tởm lợm về phía nó. Nó không thoát ra được, nó cảm thấy như đang có nhiều cánh tay khác xuất hiện và quắp lấy nó. Nó cố vùng vẫy, nhưng chúng quá đông, những cái xác không hồn với bộ mặt toạc rách và cơ thể tong teo như da bọc xương, đang vây lấy nó. Siết chặt lấy nó, không để nó chạy, không để nó thoát, những cái xác không hồn, mỗi lúc một đông hơn. Cho đến khi nó nhận ra, mình hoàn toàn đã chìm sâu xuống đáy của thứ vòng vây này, nó cảm thấy da thịt mình như đang co lại, và mặt mình đang xuất hiện những vết nứt.

— Tôi … là ai? —

Một tiếng hét như cào xé âm thanh, vang lên giữa hư vô không một bóng người, rồi vụt tắt ngay sau đó.

___

[ Ngươi làm vậy có là quá đáng lắm không? ]

Người con trai ấy tuột tấm áo yukata xuống khỏi cơ thể mình, trườn lên người hắn, trên chiếc giường lớn trong căn phòng chỉ có hai người.

[ Đó là cách duy nhất, con bé phải trở lại thế giới của nó ]

Hắn khẽ ngửa cổ khi thân thể phía trên ép sát vào mình, mặc nhiên để anh thiêu nóng mình.

[ Nhưng con bé vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra, và ngươi cũng không hoàn toàn cho nó biết sự thật ]

Bờ môi bỏng sát từ từ rà khắp làn da nhợt nhạt, tẩm ướt nó bằng chứ gia vị của riêng mình, đặt lại ở vài chỗ sự tím tái, in ấn ở vài nơi những dấu hôn đỏ ửng.

[ Dù sao thì … ác giả ác báo mà phải không ~ ]

Quện chặt lấy nhau trong một nụ hôn sâu, ướt át và nóng bỏng.

[ Dù sao con bé cũng tới đây vì cầu cứu ngươi mà ~ ]

Cái lạnh cuối thu dường như không còn ảnh hưởng tới hai thân xác trần trụi ấy nữa.

— Dark Dream đã biến cả thế giới của mình thành những thây ma không hồn —

— Trốn tránh sự kết tội, con bé chạy sang thế giới khác cầu cứu Mr.Rozsika —

— Chính sự nhiễu loạn của các chiều không gian đã giết chết Hamasaki Dream —

— Những người đuổi theo nó muốn đưa nó về chịu tội theo cách của họ —

— Izu Annie của thế giới đó là người đầu tiên bị Dark Dream giết chết —

— Việc nó gặp tai nạn, tưởng mình là Hamasaki Dream, chỉ là tình cờ —

— Và giờ Mr.Rozsika đã đẩy nó trở về với chính thế giới của mình —

— Để Dark Dream chịu tội, theo chính cách mà nó đã gây ra —

___

[ Tôi là ai ]

[ Cô là một trong số chúng tôi ]

— EnD —